Ngày 28 cuối cùng của năm theo lịch âm, học sinh lớp 12 đã được nghỉ Tết âm lịch.
Buổi chiều khi về nhà, Giang Vô Ngôn dẫn Hứa Ngạn loanh quanh một vòng chợ, vào lúc này rất nhiều tiểu thương đều trở về quê, chỉ một phần dân bản địa hoặc là người không thể về quê vẫn còn buôn bán, muốn kiếm thêm vài đồng cho gia đình sắm Tết âm.
Giang Vô Ngôn chọn một chút rau khó hỏng về nhà cất giữ, sau khi sắp xếp gọn gang, túi rau được Hứa Ngạn đón lấy xách ở trong tay.
Giang Vô Ngôn thấy cậu có vẻ mệt mỏi, lo lắng nói, “Em cứ về nghỉ trước đi, một mình thầy cũng xách được mà.”
“Không cần đâu thầy, em làm được.” Hứa Ngạn vung vung tay, ngửa đầu ngáp một cái. Cường độ học tập nặng nề trong mấy ngày nay khiến cậu rất mệt, hận không thể ngủ luôn tại chỗ. Nhưng cậu vẫn cố chống, muốn làm xong hết các việc cần làm đã.
Tuy rằng cậu nói mình vẫn ổn, nhưng Giang Vô Ngôn vẫn lo lắng “Em đưa thầy một nửa, chúng ta chỉ mua bằng này đồ thôi.”
“Chút ít đồ này không đủ ăn, 31 sắp đến rồi, ngày mùng ba tháng giêng chưa chắc đã có người buôn bán đâu ạ, nên tích trữ nhiều một chút.” Hứa Ngạn vỗ ngực bảo đảm, “Thầy yên tâm đi, em vẫn xách được mà.”
“Thôi mua bằng này thôi.” Giang Vô Ngôn kiên trì nói, “Ngày mai quay lại mua thêm, sáng ngày hai chín chắc vẫn còn người bán, nếu ở đây không có thì đi siêu thị, đúng lúc thầy cũng có đồ muốn mua.”
Hứa Ngạn tiếp tục thuyết phục thêm mấy câu là mình rất cường tráng, nhưng không cãi được lại Giang Vô Ngôn, đành thôi, tủi thân theo thầy Giang về nhà.
Thầy Giang về nhà hầm canh cho cậu ăn, mới miễn cưỡng bình phục trái tim yếu đuối mong manh của cậu.
Ngày 29 quả nhiên vắng người hơn, những loại thức ăn được bán cũng thiếu rất nhiều và chất lượng không được tốt lắm. hai người đành lấy lượng sung chất, tiểu thương thấy họ mua nhiều, mà bản thân cũng muốn về nhà sớm, bèn hạ giá muốn bán cho hết.
Lúc trở về, trong tay hai người đều là bao lớn bao nhỏ. Hứa Ngạn còn chưa ngồi nóng đít, đồ cũng chưa cất dọn gì, Giang Vô Ngôn đã lôi kéo cậu ra ngoài.
Lần này là đi trung tâm thương mại, một số quầy vẫn cố giảm giá bán nốt hàng, cứ thế không đóng cửa mà cố thủ ở lại.
Giang Vô Ngôn nhìn vài cửa hàng, cuối cùng cũng quyết định mua hai cái áo bông ở một cửa hiệu. Anh giương áo bông ướm lên người Hứa Ngạn, xong xuôi mới thoả mãn mới thu tay lại. Bạn học Hứa cho rằng anh lại muốn mua quần áo cho mình, vội vã từ chối.
Giang Vô Ngôn giải thích cho cậu, “Không phải mua cho em, quần áo của chúng ta đều đủ mặc rồi, không cần mua thêm.”
Anh nói lấy gói lại hai bộ quần áo, rồi lên siêu thị ở lầu bốn mua thật nhiều thức ăn, thậm chí mua chút đồ gia dụng, đều đặt ở cùng một chỗ.
Hứa Ngạn không đoán ra anh định làm gì, đành ngày ngốc đi theo anh xách đồ.
Giang Vô Ngôn cũng không giải thích thêm. Mua xong hết đồ, anh dẫn Hứa Ngạn ngồi xe đi đến nhà cũ của cậu.
Hơn một tháng trước đây, đây là ngôi nhà mà Hứa Ngạn và ba cậu cùng ở, hiện ở bên trong chỉ còn một lão già cô độc.
Giang Vô Ngôn kéo tay bạn học Hứa, thả xuống đồ mà bọn họ đã mua. Anh nhẹ giọng hỏi, “Có muốn chào hỏi hai câu không?”
Hứa Ngạn lắc đầu, lần đầu tiên muốn né tránh tay anh.
“Thế thì viết chút gì đi, viết gì cũng được.” Giang Vô Ngôn lấy ra bút và giấy đã chuẩn bị sẵn trong túi áo, nhét thẳng vào bàn tay đang run rẩy của Hứa Ngạn.
“Em... Không biết nên viết gì.” Hứa Ngạn nhỏ giọng nói.
Giang Vô Ngôn sờ sờ đầu của cậu, “Viết gì cũng được, chỉ cần là em viết, ba em nhất định nhận ra được.”
“Em không dám đối mặt với ông ấy...”
“Sớm muộn cũng phải đối mặt.” Thầy Giang nắm chặt tay cậu, muốn dùng cách này lan truyền sức mạnh cho cậu, “Không phải sợ, thầy sẽ cùng em.”
“Nhưng mà...” Rõ ràng bàn tay của thầy không quá ấm áp, rõ ràng hai người đều đứng ở hành lang rét căm căm, nhưng Hứa Ngạn không còn thấy run rẩy nữa. Cậu ngay ngắn viết lên giấy bốn chữ “Chúc mừng năm mới”, gấp lại, giấu trong áo bông.
Cậu cất xong, Giang Vô Ngôn lại lấy ra một phong thư từ túi áo, phong thư đã được dán cẩn thận, kẹp ở trong khe cửa, bảo đảm mở cửa là có thể sau khi thấy. Anh gõ cửa, rồi nhanh chóng rời đi.
Người trong phòng nhanh chóng đi ra khi nghe