Kỳ nghỉ đông trôi qua rất nhanh, lớp 12 săp đến kỳ kết thúc, thi đại học sắp đến, thời gian còn lại cực kỳ quý giá.
Lúc này, áp lực từ bên ngoài, sự chờ mong của người nhà, hay là hoảng hốt khi không biết nên chọn nguyện vọng gì, đều được thể hiện rất rõ ràng.
Giang Vô Ngôn không yêu cầu Hứa Ngạn phải học quá nhiều, nhưng bản thân Hứa Ngạn vẫn rất tự giác dậy từ 5 giờ sáng để đọc sách, buổi tối cũng thường xuyên thức đến tận 1 đến 2 giờ sáng, bình quân chỉ ngủ ba giờ. Để không quấy rầy đến thầy Giang, cậu còn chủ động chuyển sang phòng ngủ cho khách.
Giang Vô Ngôn thường vào đắp chăn cho cậu sau khi cậu ngủ, trước đó cũng không quên làm ấm một ly sữa bò rồi đặt lên bàn cho cậu.
Có lúc Hứa Ngạn không chịu nổi áp lực, cậu bèn hỏi Thầy Giang, “Em không thì tốt thì làm sao đây?”
Thầy nói, “Thành tích thôi mà, đừng chú ý đến nó quá.”
Hứa Ngạn không thể hiểu được. Bây giờ trong thế giới của anh đều là áp lực đến từ bên ngoài và đến từ bản thân cậu, buổi tối thiếu ngủ rất nghiêm trọng. Đôi lúc cậu không chịu được nữa mà chui vào trong chăn khóc, nhưng không dám nói cho Giang Vô Ngôn.
Cậu muốn cố gắng một chút, muốn thi được điểm cao hơn, được đi học ở trường tốt hơn, cho lão sư một tương lai nhiều hi vọng hơn.
Giang Vô Ngôn luôn hiểu cậu đang suy nghĩ gì, ngoại trừ những gì cần phải giúp đỡ, anh cơ bản mặc kệ cậu.
Những ngày tháng phải kiềm chế dần dần tiến về phía trước. Mấy ngày, trước kỳ thi tốt nghiệp trung học, trường học nghỉ. Trước ngày thi một ngày, lớp trưởng tổ chức tập hợp các bạn lại ở trường học một lần cuối.
Giang Vô Ngôn cũng có mặt, anh lên bục nói vài lời, đều những câu dặn dò cũ. Sau khi tan lớp, anh theo Hứa Ngạn về nhà đoán đề, một ngày có vẻ quan trọng cứ vậy khô khan trôi qua.
Ngày hôm sau là kỳ thi. Giang Vô Ngôn vì cổ vũ Hứa Ngạn đi thi, anh còn dắt theo cả Thạch Đầu, một người một chó tiễn đưa Hứa Ngạn.
Hứa Ngạn khom lưng sờ đầu Thạch Đầu, đứng dậy do dự ôm thầy Giang, phát hiện không bị từ chối, lại tăng thêm sức mạnh, dùng sức ôm chặt.
Chặt đến mức khó thở, Giang Vô Ngôn vỗ lưng cậu, để cậu bình tĩnh lại, “Cho dù kết quả thi như thế nào thì em đều là Hứa Ngạn, là học sinh của thầy.”
Thầy Giang nói, “Thả lỏng, cuộc thi thôi, đừng coi nó như bùa đòi mạng thế.”
Hứa Ngạn dùng sức gật đầu, buông tay ra nhìn thầy Giang. Mấy ngày nay cậu được bổ sung dinh dưỡng đầy đủ, vóc dáng cao vọt lên, hiện tại còn cao hơn Giang Vô Ngôn khoảng hai, ba centimet, gò má có thịt, ngũ quan dần dần hiện ra, đôi mắt thấp xuống rất ôn nhu, ánh mắt cực kỳ hấp dẫn.
“Thầy ơi...” Cậu nhìn kỹ Giang Vô Ngôn, mím miệng, đột nhiên tới gần nhanh chóng hôn lên khóe miệng thầy Giang.
“Em, em nhất định cố gắng thi thật tốt!”
Hôn xong, hai gò má của cậu nhanh chóng đỏ bừng, mang theo đồ chạy biến.
Giang Vô Ngôn sờ phần da bị môi chạm vào, nhếch môi cười khẽ một cái, cúi đầu nói với Thạch Đầu đang ngơ ngác, “Đi thôi, chờ anh Hứa Ngạn của mày ra sẽ thêm đồ ngon cho mày.”
Tâm tình có vẻ rất tốt, ngay cả cánh tay đang nắm dây thừng cũng nhẹ nhàng đong đưa.
Thi đại học kéo dài hai ngày, khi môn thi cuối cùng hoàn thành, Hứa Ngạn như chim sổ lồng lao nhanh ra ngoài trong đám người. Giang Vô Ngôn đang chờ cậu ở cổng chính, thấy cậu dụng tốc độ cực nhanh xô vào mình, anh vội vã tiếp được, cũng không răn dạy gì, cười hỏi, “Thi thế nào?”
“Cũng không tệ lắm!” mắt Hứa Ngạn sáng lấp lánh, “Em làm được cả hai câu khó cuối cùng, trước đó em từng tiếp xúc với đề tương tự, em cảm thấy mình sẽ làm đúng.”
“Vậy thì tốt.” Giang Vô Ngôn chúc mừng cậu, “Một lúc nữa sẽ đi ăn cơm, muốn ăn cái gì?”
“Món thầy làm!” Hứa Ngạn nói không chút nghĩ ngợi.
Giang Vô Ngôn đồng ý với cậu, lắc chìa khoá đi đến chiếc Scooter của mình. Hai người ngồi một trước một sau, Hứa Ngạn vẫn ôm eo thầy Giang eo không chịu buông tay, Thạch Đầu ngồi phía trước không dám động, sợ mình sẽ ngã xuống.
Xe Scooter đi với tốc độ rất nhanh, không cần nửa giờ là đã đến. Giang Vô Ngôn đã chuẩn bị sẵn đồ ăn ở nhà, không cần mua thêm, khi anh lên lầu thì đột nhiên nhắc với Hứa Ngạn, “Thầy thấy cha em.”
“Dạ...?” Hứa Ngạn không phản ứng kịp.
“Thấy cả lúc đưa đi thi và lúc đón em, ông ấy ở đó cả hai ngày, đứng cách chúng ta không xa.” Giang Vô Ngôn tìm chìa khoá, không biết cố ý hay vô đình đề cập đến.
Hứa Ngạn cúi đầu, tâm trạng hân hoan đột nhiên hạ xuống, “Em... không biết.”
“Thầy không có ý gì khác,