Thời gian thấm thoát trôi qua, Giang Vô Ngôn dựa vào kinh nghiệm trước kia nên quản lý bang Hoa Diệu tốt vô cùng. Đồng thời, vì cân nhắc đến tương lai của Phó Tư, bang dần dần có khuynh hướng tẩy trắng, có đôi lúc anh làm ra một vài quyết sách khiến hệ thống khó hiểu.
[ hệ thống: Làm hắc bang đang yên đang lành, có tôi ở đây thì sẽ không xảy ra chuyện lớn gì đâu, anh cố gắng như vậy làm gì. ]
[ Giang Vô Ngôn: Không có chuyện làm, tẻ nhạt, con trai quá nghe lời không cần tôi lo, lại không muốn cứ phải quay về gặp mấy gương mặt quen thuộc kia, muốn làm gì đó vui vui giải buồn. ]
[ hệ thống:... Anh giỏi. ]
[ hệ thống: Nhưng thời gian tẻ nhạt này sẽ trôi qua nhanh thôi, nếu anh muốn kích thích, bước ngoặt sắp đến rồi đấy. ]
[ Giang Vô Ngôn: Xảy ra chuyện gì? ]
[ hệ thống: Mẹ đẻ của Phó Tư không còn mấy ngày dễ chịu nữa, anh có thể chuẩn bị một chút. ]
[ Giang Vô Ngôn: Không phải cậu cho phép tôi nhúng tay hỗ trợ à? Đây là có ý gì? ]
[ hệ thống: Anh đã hỗ trợ, nhưng chuyện phải xảy ra thì thay đổi không được, bà ấy vẫn sẽ chết, chỉ là thời gian tạ thế được kéo dài hơn thôi. ]
[ Giang Vô Ngôn: Tôi cho rằng cậu có năng lực thay đổi. ]
[ hệ thống: Tôi chỉ cần bảo đảm anh nghiêm túc hoàn thành nhiệm vụ, những chuyện khác không thuộc quyền quản lý của tôi. Lại nói nữa, sinh lão bệnh tử là chuyện bình thường, tôi không lo được nhiều như thế. ]
[ Giang Vô Ngôn: Cậu nói như vậy, nơi này và thế giới hiện thực cũng không khác nhau gì cả. ]
[ hệ thống: Anh không biết à? ]
[ Giang Vô Ngôn:... ]
Có hệ thống sớm dự phòng, nội tâm Giang Vô Ngôn không hề có gợn sóng lớn, đêm hôm khuya khoắt, anh đã sớm mặc quần áo xong, chờ điện thoại gọi đến, cũng cực kỳ bình tĩnh lái xe chở Phó Tư đến bệnh viện, làm thủ tục.
Người lớn đã có thể đối với sống chết mà không hề biến sắc, nhưng trẻ con thì không thể. Sau khi Giang Vô Ngôn làm xong một loạt thủ tục, Phó Tư vẫn còn quỳ gối bên giường mẹ mình mà khóc thút thít, cậu cố gắng để thần trí của mình duy trì sự tỉnh táo, muốn nghe xong những lời cuối cùng của mẹ mình.
“Tiểu Tư, con đi ra ngoài một chút.” Mẹ của Phó Tư thấy người ngoài cửa, nói với con mình, “Mẹ muốn nhờ Giang tiên sinh một chút, một lúc nữa con hẵng quay lại.” Có một cách nói là hồi quang phản chiếu, khiến một người phụ nữ đang thoi thóp nói chuyện hoàn chỉnh.
“Nhưng mà...” Phó Tư lưu luyến không rời.
Giang Vô Ngôn đi vào, vỗ vỗ lưng cậu, lúc này mới có thể khiến thiếu niên rời đi.
“Đã bao lâu rồi chúng ta không gặp mặt?” Chờ Phó Tư đi rồi, dưới sự trợ giúp của Giang Vô Ngôn, người phụ nữ ngồi dậy, dựa lưng vào gối, “Giang tiên sinh, anh vẫn trẻ như thế.”
“Không còn trẻ nữa rồi, phu nhân.” Giang Vô Ngôn kéo ghế ngồi bên giường bà, ôn hòa nói chuyện với bà.
Bà cười nói, “Tôi đâu còn được coi là phu nhân nữa, không tên không phận, vị trí bên cạnh ông ấy còn không bằng cậu.” Bà nhắc đến chuyện cũ, “Nhiều năm như vậy, không ngờ người cuối cùng giúp tôi vẫn là cậu.”
Người phụ nữ nói, “Thôi cũng được, đổi lại thành những người khác, tôi cũng không yên lòng.”
Giang Vô Ngôn, “Phu nhân quá khen, đây là bổn phận của tôi.”
“Cậu vẫn như vậy, nhữn thứ cậu cho rằng là bổn phận sẽ vô tình khiến trong lòng rất nhiều người khó chịu hổ thẹn, ” vẻ mặt người phụ nữ đầy cay đắng, “Cậu có biết hay không...”
Bà còn chưa nói hết, ánh mắt đột nhiên mơ hồ, bà hiểu mình không còn thừa bao nhiêu thời gian, kéo tay Giang Vô Ngôn lại, trăn trối một lời cuối cùng.
Lời cuối cùng, vẫn là dành cho con trai của bà, “Về Tiểu Tư, tôi biết là cậu đã biết, thằng bé là người lạc quan, luôn chăm sóc tôi, thằng bé... Không giống cha nó, rất ôn nhu, rất xuất sắc, tương lai nhất định sẽ có tiền đồ, tôi hi vọng cậu, cậu có thể...”
“Tôi sẽ, phu nhân” Giang Vô Ngôn cầm lại tay bà, “Tôi sẽ chăm sóc thằng bé thật tốt, bồi dưỡng thằng bé lớn lên.”
“Cảm ơn cậu....” âm thanh Phó nữ sĩ của dần dần nhẹ xuống, “Cậu hãy nói cho thằng bé, nó với tôi là...”
Hai chữ cuối cùng kẹt ở trong cổ họng, tiêu cự trong mắt bà cuối cùng cũng hoàn toàn biến mất, Giang Vô Ngôn che mắt của bà, gọi thiếu niên đang che miệng khóc không thành tiếng ở cửa bước vào, bác sĩ cũng vào, che vải trắng lên người đã khuất, cậu đi theo người đẩy bà đến nhà xác, không cẩn thận té ngã trên đường, đầu gối chảy máu cũng không có thể khiến cậu dừng lại.
Mãi đến tận khi Giang Vô Ngôn kéo cậu lại thì cậu mới dừng ở cửa thang máy, Phó Tư không thể ngừng khóc nổi, lại hỏi Giang Vô Ngôn, “Con chỉ muốn nhìn mẹ thêm một lúc, tại sao không để con thêm một lúc nữa thôi?”
“Đã đủ lâu rồi, tiếp tục nhìn cũng không có bất kỳ ý nghĩa gì.” Giang Vô Ngôn hơi khom lưng ôm lấy cậu, ” Người còn sống quan trọng hơn, chúng ta có những ký ức quý giá về họ, có ký ức, cũng tương đương với mang theo một phần người chết một phần sống tiếp.”
Phó Tư đỏ mắt nhìn anh, “Con không hiểu.”
“Những ký ức của mẹ con chính là một phần trong con, những gì bà ấy đã nói với con, những gì hai người đã cùng làm với nhau đều sẽ theo con cả đời, cũng sẽ biến thành một phần trong cách đối nhân xử thế trong tương lai của con, ” Giang Vô Ngôn nói, “Nói cách khác, con có một phần của bà ấy, con còn sống, có thể nhìn thấy những thứ mà bà ấy chưa kịp nhìn, có thể