Làm thiếu gia nhà họ Giang, sinh nhật năm mười tám tuổi của Phó Tư có thể nói là hoành tráng, những nhân vật chiếm một nửa giang sơn trong thời đại mới gần như xuật hiện hết. Vị thiếu gia này như cá gặp nước trong một đám quyền quý, ứng phó như thường, khiến rất nhiều thiếu nữ thầm thương trộm nhớ.
Từ bề ngoài mà nói, thiếu gia đẹp trai lại cao to tuấn mãnh, ngũ quan và vóc người đều cực kỳ xuất sắc, gặp người thì luôn giữ ba phần cười, nói chuyện cũng khiến người ta yêu thích. Mà từ tuổi tác, cậu đúng là độ tuổi rất thích hợp để yêu đương lâu dài.
Một người đẹp nhiệt tình và lớn mật hiểu rõ những điều đấy, cô không trực tiếp tới đến gần mà chọn đi đường vòng, trong một góc nào đó ở tiệc rượu, tìm được cha của Phó Tư.
Mệnh lệnh của cha mẹ, rất quan trọng.
Cô nhấc làn váy, cố gắng phô bày những mặt tốt nhất của bản thân, đi qua trước mắt Giang tiên sinh, vốn định giả vờ lơ đãng quay đầu mở lời, nhưng không ngờ vừa nhìn thấy anh, cô đã trực tiếp mất hồn.
Giang Vô Ngôn là bang chủ bang Hoa Diệu, trong lứa tuổi của cha mẹ cô luôn mang hung danh, nghe nói anh từng bình định nội loạn chỉ trong một đêm, bắt được kẻ phản bội rồi xử quyết ngày trước mặt mọi người, giết người thì chưa bao giờ thay đổi sắc mặt, cho dù gặp phải tình cảnh nguy hiểm đi chăng nữa, tư thái của anh cũng chưa từng thay đổi. Có thể nói là thiết huyết vô tình, không ai dám trêu chọc.
Người dũng mãnh như vậy, sao có thể là vị trước mắt này?
Cô tiểu thư vốn định bắt chuyện bắt đầu cảm giác trái tim của mình sắp ngừng đập, cô không nhịn được nghĩ: Nếu người trước mắt có giết mình, vậy chắc chắn đó là vinh hạnh của mình. Anh có giết người thì có sao? Liệu khi đó, trong mắt anh sẽ có mình hay không?
Bảo tiêu đứng nghiêm xung quanh thấy tiểu thư không bình thường này, khom lưng xin chỉ thị từ Giang tiên sinh, hắn mới nói được một nửa, đột nhiên nhìn thấy nhân vật chính của tiệc rượu đang lại gần, liền lập tức đứng thẳng người.
Hai năm qua, bằng năng lực học tập xuất sắc của Phó Tư cộng thêm sự đề bạt từ Giang tiên sinh, địa vị của Phó Tư trong Hắc Diệu bang đã trở nên hết sức quan trọng, không dám ai dám coi khinh cậu. Trong một tương lai không xa, khi cậu đã kế thừa vị trí bang chủ từ Giang tiên sinh, chắc chắn sẽ trở thành một người lãnh đạo xuất sắc.
“Nhanh thế, mọi việc đã xong hết rồi?” Giang Vô Ngôn thấy cậu đến, dịch người sang bên cạnh nhường chỗ cho cậu.
Phó Tư cảm kích ngồi ở bên cạnh anh, tự nhiên bưng rượu trên bàn thủy uống một hớp, “Để những chuyện đó sang một bên, con chỉ muốn tới xem tiên sinh một chút.”
“Mỗi ngày đều nhìn, có gì đáng xem?” Con trai lấy mất đồ uống của mình, Giang Vô Ngôn ra hiệu, bảo tiêu lại đi lấy một ly lại đây.
Phó Tư nói, “Mỗi ngày con đều nhìn, nhưng mỗi ngày cũng nhìn không đủ. Nơi này hôm nay nhiều người như vậy, con sợ tiên sinh bị người khác cướp đi, nên muốn đến xem thêm vài lần, coi trừng cho cẩn thận.”
Giang Vô Ngôn buồn cười, “Để con học lòng rồi.”
Phó Tư, “Đều là điều nên làm ạ.” Cậu quay đầu, thấy vị tiểu thư xinh đẹp bên cạnh đang nhìn chằm chằm cha mình, cực kỳ khó chịu đứng dậy ngăn tầm mắt của đối phương lại, nhắc anh phải về nhà.
Tiệc rượu tiến hành tới đây cũng coi như sắp xong, Giang Vô Ngôn tin tưởng Phó Tư có chừng mực, bản thân anh vốn cũng không muốn ở lâu thêm nữa, nên yên tâm rời đi cùng cậu.
Để kịp chuẩn bị tiệc sinh nhật cho Phó Tư, Giang Vô Ngôn đã có một quãng thời gian không nghỉ ngơi đủ giấc, cộng thêm uống nhiều rượu trong bữa tiệc, nên vừa lên xe anh đã dựa vào ghế mơ màng ngủ mất.
Tài xế giảm tốc độ xuống, cố gắng để Giang tiên sinh ngủ thoải mái hơn, mà Phó Tư thì đặt thêm một chiếc gối nhỏ lên vai mình, dời đầu tiên sinh lên gối.
“Ngủ như này thoải mái hơn.” Cậu giải thích với tài xế.
Tài xế điều chỉnh kính chiếu hậu, trong lòng lại cảm thán một câu đã cảm thán suốt hai năm liền, tình cảm hai cha con nhà này tốt thật đấy.
Về đến nhà, Phó Tư vẫn không đành lòng đánh thức Giang Vô Ngôn, bèn ôm anh về thẳng phòng ngủ, còn tri kỷ đổi áo ngủ cho anh.
Cậu làm tất cả những thứ này đã quen tay nên làm rất nhanh, như thể đã tập qua vô số lần. Cuối cùng, cậu giúp tiên sinh tắt đèn bàn, đắp chăn. Trong gian phòng tối tăm, Phó Tư hít sâu, đột nhiên kéo một góc chấn lên, chui vào.
Từ ngày cùng tiên sinh ngắm mặt trời mọc vào năm mười sáu tuổi, đã rất lâu rồi cậu chưa từng được nằm cùng với Giang Vô Ngôn nữa. Hiện tại, dựa vào sự táo bạo nhờ uống rượu ở tiệc tối, khi tiếp xúc được người này, Phó Tư cảm giác tất cả mọi nơi trên thân thể của mình đều đang hưng phấn đến run rẩy.
Không nhịn được, thân thể thiếu niên nông nổi rất dễ dàng có phản ứng, được tiếp xúc gần như thế này, toàn thân đều là mùi hương của tiên sinh.
Ỷ vào người đang ngủ say, Phó Tư từ từ tiếp cận anh, rồi dần dần ôm lấy anh từ sau lưng.
Chỉ mới tiếp xúc qua làn da đã khiến cậu thở dốc không ngớt. Dưới tác động của cơ thể, tính cảm nông bỏng mạnh liệt trong lòng kia như muốn trào ra, thật sự không nhịn được, vừa sợ sẽ đánh thức người, cằm của cậu đè lên xương quai xanh của Giang Vô Ngôn, hít một hơi nhằm khắc chế bản thân, khàn khàn nói, “Tiên sinh, con yêu người.”
Đây chính là tính cảm mà mỗi thời mỗi khắc đang dằn vặt cậu, trước đây chỉ dám lén lút ảo tưởng trong lòng. Mà ngày hôm nay, có lẽ là bởi vì lễ thành nhân khiến cậu cảm giác mình rốt cục cũng đã trưởng thành, mới có dũng khí nhỏ giọng nói nó ra trong đêm khuya yên tính này.
Phó Tư cho rằng sẽ không được đáp lại, mà tốt nhất đừng có đáp lại. Nhưng cậu không ngờ, ngày khi cậu vừa nói xong, người trong lòng lại nghiêng đầu, ngữ khí có vẻ cực kì kinh ngạc, “Con....”
Liên tiếp chịu kích thích, cuối cùng, Phó Tư không khống chế được dục vọng của mình, cậu lấy lại tinh thần, luống cuống tay chân muốn che dấu, trong đầu trống rỗng, cũng không biết chính mình nói cái gì, rối loạn chạy mất.
Lưu lại một Giang Vô Ngôn nội tâm phức tạp.
[ hệ thống: Chúc mừng, con trai lớn rồi. ]
[ Giang Vô Ngôn: Vâng, đúng là lớn rồi, nhưng hình như ngoài lớn ra còn hơi cong? ]
[ hệ thống: Con cái mà, ai mà chẳng có chút quan tâm đến cha mình, điều này rất bình thường, có thể hiểu được. ]
[ Giang Vô Ngôn:... Bình thường chỗ nào. ]
Ở chung hai năm, Giang Vô Ngôn đã vô cảm với sự trêu chọc của hệ