Lôi kiếp liên tục giáng xuống, từng tia từng tia đánh xuống gần như san phẳng tông môn.
Người chết vô số, huyết khí đầy trời.
Vô số xác chết nằm la liệt trên mặt đất, không có lấy một cỗ thi thể lành lặn.
Bạch nhi lúc này bị trói trên một cái cọc gỗ chi chít phù văn, hình thành một pháp trận giam cô lại bên trong.
Đột nhiên mặt đất rung chuyển dữ dội, còn có cả tiếng la hét thảm thiết của đám đệ tử.
- Tỷ, là tỷ sao? Tốt quá...rồi.
Bạch nhi lại chìm vào hôn mê.
Phía trên, Nhã Uyên dựa vào lôi kiếp đã phá hủy gần như toàn bộ Thiên Kiếm môn.
Kiếp lôi ngừng lại, độ kiếp cũng kết thúc.
Trong nội thể, yêu đan điên cuồng xoay tròn, hút lấy toàn bộ chân khí trong cơ thể mà luyện hóa.
Linh khí hóa thành linh dịch, từ từ cô đọng lại bồi dưỡng yêu đan.
Lấy yêu đan làm cơ sở, hình thành kim đan.
Kim đan nhanh chóng thành hình, thiên địa dị tượng lại tái xuất.
Linh khí trăm dặm đều đổ dồn về phía Nhã Uyên, không ngừng dung nhập vào cơ thể cô.
- Không được để ả ta đột phá thành công.
Lập tức mười mấy kim đan tế ra pháp bảo bản mệnh, kiếm khí ngập trời mà công kích về phía cô.
Phập.
Tiếng kim loại đâm vào da thịt.
Một ngụm máu tươi phun ra, thân thể rơi xuống.
- Bạch nhi!
Nhã Uyên lao xuống, đỡ lấy thân thể be bét máu tươi của Bạch nhi.
Thì ra khi cô chiến đấu đã vô tình làm hỏng trận pháp giam giữ Bạch nhi.
Thoát ra được bên ngoài, Bạch nhi liền đi tìm coi.
Thấy cô sắp bị tấn công, Bạch nhi liền lấy thân mình đỡ thay cho cô một đòn.
- Bạch nhi, muội sao rồi!
Bạch nhi vẫn nở một nụ cười mà đáp.
- Không sao, tỷ không bị thương là tốt rồi.
Nhã Uyên lấy ra một viên đan dược trị thương đưa cho Bạch nhi.
Nhưng Bạch nhi đã mất ý thức, không thể nuốt đan dược xuống được.
Nhã Uyên bèn cho đan dược vào miệng mình sau đó dùng lưỡi đẩy viên đan vào cổ họng cho Bạch nhi.
Ngay lập tức, sắc mặt của nàng trở nên hồng hào, các vết thương cũng dần hồi phục.
- Các ngươi được lắm! Hôm nay Thiên Kiếm môn nhất định phải diệt.
Nhã Uyên tức giận gằn giọng, hướng thẳng về phía đám trưởng lão kim đan kì mà ra tay.
- Linh kiếm phù, Phong cấm phù, xuất.
Từng xấp linh phù lần lượt bay ra, hơn ngàn tấm linh phù cùng lúc bạo phát.
Phong cấm phù phong ấn lực lượng, Linh kiếm phù xuất kiếm tấn công.
Trong chớp mắt hơn mười tu sĩ kim đan đã bị giết chết.
- Làm sao ả lại có nhiều linh phù như vậy chứ?
Thì ra Nhã Uyên vừa đi vừa chém giết, lấy máu làm mực lấy da làm giấy, đem linh phù vẽ ra ngàn tờ.
- Cũng may là đủ, đây đã là tất cả gia tài của ta rồi.
- Dừng tay!
Một trung nhân khoảng chừng tứ tuần xuất hiện, uy thế tản ra khiến cho Nhã Uyên như nghẹt thở.
- Nguyên Anh sơ kì? Thì ra có Thiên Phong ngươi Nguyên Anh tọa trấn nên mới hống hách như vậy.
- Ngươi là Lý Nhã Uyên? Nếu như ngươi đến đây để trả thù thì ta sẽ thành toàn cho ngươi, chỉ cần ngươi tha cho Thiên Kiếm môn là được.
Nói xong hắn vận lực, hút lấy Thiên Vũ vân.
đang ngẩn ngơ nhìn, bàn tay nắm lấy đầu hắn.
- Cha, người làm gì thế, sao không giết ả đi?
- Thiên Vũ, vì tông môn, xin hãy tha thứ cho cha.
- Cha, sao lại như vậy? Cha...
Thiên Phong nắm nhẹ tay, đầu Thiên Vũ như trái dưa hấu mà nổ tung.
- Thiên lão cẩu, ngươi đúng là đủ tuyệt tình nhỉ? Đến cả con trai độc nhất cũng giết.
- Thôi được, cũng nên kết thúc rồi.
Nói rồi, Nhã Uyên ngưng tụ toàn bộ sức mạnh trong cơ thể, phá hủy đi toàn bộ Thiên Kiếm sơn.
- Ngươi, ngươi tại sao lại còn ra tay.
- Này lão cẩu, ta chưa từng nói sẽ dừng tay, vả lại các người ép chết cha mẹ của ta, còn năm lần bảy lượt bắt đi người ta yêu thương.
Ta đã nói sẽ hủy Thiên Kiếm môn thì chắc chắn sẽ làm.
- Ngươi, ngươi đi chết đi.
Thiên Phong không chịu nổi đã kích, thần trí tức giận mà lao đến.
Chỉ thấy Nhã Uyên nở một nụ cười,