" Nhưng chẳng phải cô bị mất trí nhớ sao, vậy sao bây giờ lại nhớ lại."
" Kể từ khi ta gặp Bạch nhi, con bé quá giống với em gái đã mất của ta, kí ức trước kia của ta lại trở về.
Nó nhắc cho ta nhớ rằng ta đã mất đi người thân như thế nào, vì vậy ta mới làm tất cả để bảo vệ Bạch nhi."
" Ra là vậy, bảo sao cô lại liều mạng như thế.
Nhưng cô bây giờ có thật sự ổn không.
Ta sợ nhân cách kia của cô cùng tâm ma đã dung hợp làm một rồi."
" Có lẽ vậy, tính cách bây giờ của ta cũng có chút tàn bạo, giết người không ghê tay như nó.
Ta chỉ hi vọng nếu ta không thể đấu lại nó thì sẽ có người phong ấn ta vĩnh viễn, để cho nó không bao giờ làm hại được ai nữa."
" Không sao đâu, nếu chuyện đó xảy ra ta sẽ hủy đi thần hồn của cô, ở đây cô không một minh, có ta và Bạch nhi đang bên cô."
" Cảm ơn ngươi, Chúc Dung."
Nhã Uyên nghe được lời an ủi của Chúc Dung, mắt cô ứa lệ.
" Cứ khóc đi, nếu như nó làm cô thoải mái hơn."
Nàng ôm lấy Nhã Uyên, vỗ về an ủi như người mẹ.
" Cảm ơn cô và Bạch nhi đã xuất hiện, ta thật sự rất cảm ơn."
" Nhã Uyên, cô biết không? Khi cô bị thương ta cũng đau, khi cô khóc tim ta lại càng đau đớn hơn.
Ta không biết mình tại sao lại như thế.
Cô có biết khi cô và Bạch nhi đến với nhau, tim ta vỡ vụn như bị bóp nát.
Cô có biết khi cô không quan tâm đến ta, cái cảm giác bị vứt bỏ đó thật sự rất khó chịu."
" Ngốc quá, cô thật sự rất vô dụng đó Chúc Dung."
Nhã Uyên tinh nghịch hôn lên môi Chúc Dung một nụ hôn.
" Ngọt lắm.
Nhưng mà có chút chua nữa."
" Cô...cô vô liêm sỉ a."
" Liêm sỉ, ủa ta có thứ đó hả?"
" Cô...cô..."
Chúc Dung bị trêu đến tím người, Nhã Uyên cười khúc khích nhìn nàng.
" Được rồi, tới chuyện tiếp theo nào."
" Chuyện gì?"
Nhã Uyên cười méo xệt, không biết cô nàng này ngốc thật hay giả vờ ngốc không biết nữa.
" Ngươi nghĩ tỏ tình xong thì sẽ làm gì?"
Cô búng tay đánh tách một cái, khung cảnh quen thuộc lại xuất hiện.
" Tác giả, lại phiền ngươi tắt đèn rồi, ta không muốn độc giả bị mù đâu."
" Ờ, được rồi ta tắt đây."
Khung cảnh liền trở thành một màu đen kịt.
" Này, ngươi tắt cũng vừa vừa thôi chứ, tối thế này làm ăn được gì."
" Ờ..ờ được, xin lỗi."
Hết truyện nha.
Nhã Uyên cùng Chúc Dung cả một đêm.
Sáng hôm sau, cô tiến vào Vĩnh Dạ thành.
Tuy cách xa tông môn nhưng nơi đây lại cực kì an toàn.
Bao trùm cả thành phố là một trận pháp khổng lồ, cho dù Hóa Thần kì cũng không phá được.
Vĩnh Dạ thành như một phố chợ, buôn bán vô cùng tấp nập.
Nơi này đâu đâu cũng thấy tu sĩ, tu vi cao thấp có đủ.
Dù sao nhiệm vụ thời gian tận 5 năm.
Đối với người tu đạo, 5 năm chẳng qua chỉ là cái chớp mắt.
Cô bây giờ đã là Kim Đan kì, tuổi thọ bình thường đã hơn 300 năm.
Chưa kể năng lục bất tử của cô nữa.
Huyết tộc bình thường vẫn cần 1 phần cơ thể mới có thể hồi sinh nhưng cô