Núi Ti Qua, nằm ở phía đông Lao Sơn.Tuy núi không cao nhưng địa hình kỳ lạ, nhìn từ xa, thế núi giống như một cây mướp lớn, hơn nữa trong núi có nhiều rừng rậm rậm rạp, sài lang hổ báo.Dưới chân núi là một ngôi làng nhỏ tên là Ti Qua Ao (thung lũng dây mướp), có khoảng một hai chục hộ gia đình, thôn dân phần lớn là một ít bách tính nghèo khổ, dân phong cực kỳ thuần phác.Bởi vì cái gọi là lên núi kiếm ăn, xuống sông uống nước, nhiều thế hệ thôn dân đều ở dưới núi, xưa nay dùng cày ruộng gieo trồng làm chủ, lên núi đi săn đốn củi chỉ là phụ.Trong Ti Qua Ao có một hộ gia đình họ Lưu, gia cảnh bần hàn, chỉ có cô nhi quả mẫu hai người sống nương tựa lẫn nhau.Lưu gia binh sĩ năm nay ngoài 20 tuổi, tên gọi Lưu Hải, chiều cao bảy thước có thừa (~ 2m), tay chân lực lưỡng, diện mạo tuy rằng không phải vô cùng xuất sắc, nhưng cũng có chút thanh tú, mày kiếm mắt sáng, thật sự là một tiểu tử tốt.Khi Lưu Hải mười tuổi, phụ thân mất vì bệnh, mẫu thân một vốc cứt một vốc đái nuôi hắn khôn lớn, bởi vì vô cùng tưởng niệm trượng phu, ba năm trước khóc mù hai mắt, hiện tại chỉ có thể ở nhà làm chút công việc dệt vải, phụ cấp chi phí trong nhàLưu Hải bởi vì muốn chăm sóc mẫu thân, nên cũng không có suy nghĩ đi ra bên ngoài mưu sinh như những tráng hán khác trong thôn, cả ngày chỉ ở trong nhà đốn củi cày ruộng trồng trọt, chịu đựng đến bây giờ, hiện vẫn còn độc thân.Mẫu thân vì chuyện chung thân của hắn mà ngày buồn đêm lo.Sáng sớm hôm đó, khi gà trống gáy tiếng thứ nhất, Lưu Hải đã rời khỏi giường, đơn giản rửa mặt một phen, làm xong điểm tâm, lập tức liền từ biệt mẫu thân, mang theo ấm nước, khiêng thiên gánh, bên hông cài đao bổ củi, trực tiếp lên núi đốn củi.Hắn muốn trước khi kết thúc phiên chợ sáng sẽ chặt hết củi khô, sau đó gánh lên trên trấn bán, sau đó lại dùng tiền bán củi đổi lấy lương thực.Phủ thêm áo tơi, chân đạp giầy rơm, dọc theo con đường núi đã sớm không biết đi qua bao nhiêu lần, Lưu Hải cao giọng hát sơn ca, tiến vào trong núi Ti Qua.Rừng núi um tùm, những cây cổ thụ cao chót vót ẩn hiện trên bầu trời vô cùng yên tĩnh.Các đệ tử ngoại viện ở trên Lao Sơn, giờ phút này cũng đã đến nơi ngày thường đốn củi, thấy Lưu Hải đi qua, không khỏi mỉm cười chào hỏi.Trước đó được hắn truyền thụ sơn ca, thường xuyên qua lại như thế, tự nhiên cũng quen thuộc."Lưu đại ca, hôm nay đến sớm nè!"Một người cao cao mặc đồ đạo sĩ, lên tiếng trước."Đâu có đâu có! Toàn bộ là vì sống tạm mà thôi."Lưu Hải đáp lại một câu, tiếp tục đi về phía sâu trong rừng."Lưu đại ca, nơi sâu trong rừng núi, có rất nhiều sài lang hổ báo, còn có cạm bẫy do thợ săn đặt, ngươi cũng không nên đi xa quá!"Người cao cao hảo ý nhắc nhở một câu, cũng không biết có lọt vào tai đối phương hay không, tóm lại Lưu Hải đưa lưng hướng về phía bọn họ phất phất tay, đi nhanh về phía trước.Gần như toàn bộ củi khô ở ngoại vi khu rừng này đã bị chặt phá, phần lớn còn dư lại đều là những cành cây khô nhỏ, cũng không đốt ngon được.Vả lại còn phải tranh giành công việc với đám đạo trưởng này, nếu như hắn không đi vào sâu một chút, tìm một ít củi khô tốt bán, thì sao có thể bán được giá tốt?Về phần sài lang hổ báo gì gì đó, hắn thường giao tiếp với thợ săn trong thôn, cũng biết rõ phạm vi hoạt động kia, chỉ cần không đi sâu vào bụng núi rừng, trên căn bản là sẽ không gặp phải.Hơn nũa, cạm bẫy của thợ săn hay nơi đặt bẫy hắn đều rõ ràng, cộng thêm trước đó đã từng tới mấy lần, hoàn toàn có thể tránh đi được, ngược lại cũng không cần lo lắng."Chiêm chiếp.
.
.
Chiêm chiếp.
.
."Lưu Hải đang dọc theo đường đi về phía trước, đột nhiên bên đường có tiếng rên rỉ yếu ớt nhỏ xíu truyền đến, hắn ngừng chân xem thế nào, nhưng lại không phát hiện được cái gì."Chiêm chiếp.
.
."Ngay khi hắn cho rằng mình nghe nhầm thì âm thanh kia lần nữa truyền đến, Lưu Hải lòng đầy nghi hoặc, cũng không biết là tiếng kêu của con vật gì, lập tức tháo đao bổ củi bên hông xuống, nắm thật chặt trong tay.Nơi đây cũngkhông tính là sâu trong rừng núi, thậm chí đám đạo trưởng kia cũng cách sau lưng không xa, khả năng có sài lang hổ báo hẳn là không lớn lắm.Hơn nữa từ tiếng kêu nghe ra, cũng không giống như là mãnh thú.Tuy rằng như thế, nhưng hắn vẫn giữ tinh thần cảnh giác cao độ, lần theo nơi phát ra âm thanh, rón rén chạm vào, một khi có cái gì dị thường, trước cho một đao rồi nói tiếp.Đẩy bụi cỏ ra, Lưu Hải chỉ thấy một con bạch hồ ở dưới tàng cây phía trước, bị một tấm lưới lớn quấn chặt, dù có giãy giụa thế nào cũng không thoát ra được.Lưu Hải nhẹ nhàng thở ra, thì ra là một con tiểu hồ li.Tấm lưới lớn này là cái bẫy do thợ săn giăng ra, chính là dùng dây thừng bện thành, cực kỳ chắc chắn,