Trong động hồ tiên phía sau núi, một mẹ sinh được chín đứa con.Hồ tiên nghìn năm Hồ Bất Quy, khổ tu hơn một ngàn sáu trăm năm, vào ba trăm năm trước độ thiên kiếp, bất hạnh ngã xuống, chỉ để lại chín đứa con gái sống nương tựa lẫn nhau, vẫn luôn ở phía sau núi tu hành.Trong số chín cô con gái, đặc biệt nhất là cửu muội Hồ Tú Anh, dung nhan tuyệt mỹ, thiên tư thông minh, tám người tỷ tỷ dùng hơn năm trăm năm, mới hóa thành hình người, mà nàng chỉ tu hành hơn ba trăm năm, đã giỏi hơn các tỷ tỷ rất nhiều.Lúc phụ thân ngã xuống, nội đan bị hủy hết, đạo hạnh mất hết, chỉ để lại một viên thông linh bảo châu được luyện hóa từ tinh hoa của bản thân, hơn nữa ở trong lôi kiếp cũng đã bị đánh trúng tàn phá không chịu nổi, linh lực còn lại cũng không nhiều lắm.Năm đó nàng còn tuổi nhỏ, nhưng phụ thân mắt sáng như đuốc, liếc mắt liền nhìn ra được triển vọng của nàng, cho nên lúc trước khi chết, cố ý truyền viên bảo châu này cho nàng, hy vọng có thể giúp nàng trên con đường tu hành.Sau 368 năm khổ tu, mượn nhờ thông linh bảo châu, nàng không chỉ có thành công tu thành hình người, thậm chí còn luyện hóa viên bảo châu phụ thân lưu lại này càng thêm tinh diệu phi phàm, hoàn toàn xóa bỏ đi tàn tích lúc ban đầu.Nếu tính toán ra, thông linh bảo châu bây giờ, hoàn toàn có thể chống đỡ được năm trăm năm tu vi, đồng thời cũng là căn nguyên đạo hạnh của bản thân nàng.Đây cũng là nguyên nhân mà pháp lực của nàng vượt xa mấy vị tỷ tỷ.Chỉ tiếc phụ thân của nàng năm ấy, tuy rằng nhìn ra căn cốt thiên phú của nàng thật tốt, nhưng không thể nhìn ra đạo tâm của nàng có kiên định hay không, hôm nay tu thành hình người mới nửa tháng, đã bị thế tục mê hoặc, hãm sâu vào nhân gian hồng trần.Thấy Lưu Hải đã đi xa, cửu muội không kịp chờ đợi kéo Bát tỷ, nhanh chóng đi theo.Lúc này, trên một sườn dốc nào đó, khắp nơi đều có thể nhìn thấy những cành củi khô vừa thô vừa dài, Lưu Hải đang vung đao bổ củi, chặt từng cây từng cây một.Gần tháng sáu, thời tiết đã nóng rồi, huống chi mặt trời đã lên cao, Lưu Hải đốn chưa được bao lâu đã nhễ nhãi mồ hôi.Vứt đao bổ củi sang một bên, lấy ấm nước ra rót hai ngụm nước, vung tay áo lau mồ hôi trên trán, rồi vung vạt áo lên tuỳ tiện quạt quạt."Ôi! Nếu có một cơn gió thì tốt quá!"Lưu Hải thầm nghĩ như thế.Chỉ là ý nghĩ này của hắn vừa mới nổi lên trong lòng, đột nhiên trong không khí sinh ra một luồng gió mát, thấm vào ruột gan, vô cùng sảng khoái.Lưu Hải sững sờ một chút, ngược lại cũng không có suy nghĩ nhiều.Gió mát qua đi, hắn nhặt đao bổ củi lên, đi đến trước một gốc cây nhỏ.Giơ đao lên, chưa kịp đốn hạ, bỗng nhiên "BA~" một tiếng, cái cây nhỏ này vậy mà tự mình ngã xuống."A? Thật kỳ quái! Ta còn chưa có đụng vào, sao nó lại tự mình đứt rồi?"Lưu Hải sờ lên cái ót, nhặt thân cây lên, quan sát cẩn thận, chỉ thấy cây củi này có vết gãy gọn gàng nhẵn nhụi, rõ ràng là tác phẩm của đao búa.Nhưng lưỡi đao của mình cũng không có đụng vào nó, quả thực là quái dị.Nhưng mà càng làm hắn kinh ngạc không thôi chính là, sau một khắc, chỉ nhìn thấy những cành cây rậm rạp xung quanh lần lượt tự gãy, từng cành một rơi xuống đấtCủi khô từ giữa không trung bay lên, dường như có được sinh mạng, ngay sau đó lại tự cột nó lại bằng dây mây, đặt ở trước mặt Lưu Hải.Lưu Hải nhìn một màn trước mắt này, trong lòng vừa kinh ngạc xen lẫn nghi hoặc, đồng thời cũng có chút sợ hãi, đưa mắt nhìn chung quanh, nhưng chẳng phát hiện bất cứ thứ gì."Thật sự là kỳ quái! Rốt cuộc ai tốt bụng giúp ta như thế?"Lưu Hải lúc này cũng mơ hồ, không hiểu nổi.Suy nghĩ một lát, đột nhiên vỗ đùi, bừng tỉnh đại ngộ."Ai nha! Chẳng lẽ là thần tiên biết Lưu Hải ta nghèo khổ, cho nên đặc biệt âm thầm tương trợ ta? Hẳn là như vậy, nhất định là như vậy!"Lưu Hải mặt lộ vẻ vẻ mừng rỡ, chắp tay vái lạy bốn phương."Đa tạ thần tiên tướng trợ, đa tạ thần tiên tướng trợ!"Trước tình cảnh này, hai người Lan Anh, Tú Anh đang ẩn thân trong bóng tối, tự nhiên nhìn thấy rõ ràng, cửu muội không khỏi cầm quạt che mặt, khe khẽ cười duyên."Thật là một kẻ ngốc mà!"Bát tỷ Hồ Lan Anh bất đắc dĩ lắc đầu, giận trách một câu.Lưu Hải bái tạ xong, dùng thiên gánh gánh củi khô, sau đó vừa hát sơn ca, vừa dọc theo đường xuống núi.Hai người bát tỷ cửu muội từ chỗ tối hiện thân, đứng từ xa quan sát."Cửu muội, tiểu tử này đáng giá cho muội làm như vậy sao? một thân