Nhiễm Thương phía bên kia nói vọng lại
"Không ngờ,bạn của em cũng giỏi võ phết"cô vừa nói vừa cười.
Lúc này,hắn và cô đang đứng hình ở đó.
Thấy mình hơi bị ngố tàu,cô quyết rút lui.
Miệng không quên quăng lại một câu
"Sữa anh không nhận,tôi sẽ buồn lắm"Cô nói rồi đi vô nhà vệ sinh.
Hắn lúc này,khi thây cô rời đi.
Liền lật đật mà giấu hộp sữa vào trong túi quần,dẫu hắn không thích uống sữa đi nữa.
Nhưng vì là quà của cô tặng,hắn không thể không nhận.
Mà Dương Mịch đã đi sau lưng hắn từ lúc nào.
"Hoá ra,cậu thiếu thốn tình cảm của cô ấy đến vậy à"Anh lên giọng,cố tình mỉa mai để xem phản ứng của hắn.
Hắn cũng không tỏ vẻ gì nhiều.
Chỉ im lặng rồi nhìn hắn bằng con mắt khinh thường.
"Cô ấy thích cậu như vậy,nếu cậu không chấp nhận tôi sẽ nhân cơ hội đó theo đuổi cô ấy hết mình"Anh vừa nói vừa vỗ vào vai hắn như sự khiêu khích dành cho hắn.
Hắn lúc này đang còn cảm thấy vui vẻ vì sự đáng yêu của Miễn Ni.
Nhưng khi nghe những lời của Dương Mịch nói với mình lại trở nên cáu gắt mà nắm lấy cổ áo của anh ta mà gằng giọng
"Nếu cậu dám lại gần cô ấy.
.
Tôi hứa sẽ nghiền nát cậu ra"Hắn nói rồi bỏ tay ra rời đi nơi khác.
Chất giọng,ánh mắt của hắn thật sự rất đáng sợ.
Nó rất đáng sợ giống như sự gầm lên của một con hổ đói.
Dương Mịch lúc này khó hiểu,nóng giận la lớn lên
"Rõ ràng là cậu thích cô ấy.
.
Sao cứ làm khổ nhau làm gì?"Anh thật sự khó hiểu,con người này quá đỗi kì lạ.
Thú thật,anh đã biết hắn là người của tập đoàn Diệp Thị.
Bản thân cũng là một tổng giảm đốc của tập đoàn Doãn nên hắn hiểu rất rõ hắn ta.
Lạnh lùng,tàn ác,không nhượng bộ là tất cả thuộc về hắn.
"Cậu thì hiểu cái đếch gì ?"Hắn ta quay lại,khuôn mặt như sắc nhọn hơn nhưng lại ẩn chứa một nỗi niềm sâu xa nào đó.
Dương Mịch đã nhìn thấy ánh mắt thất thần của hắn rồi im lặng một hồi.
Suy nghĩ đăm chiêu rồi nhớ lời hắn nói.
Không lẽ,người như hắn cũng có nỗi khổ riêng?Thật sự là không thể.
chung tay đẩy thuyền cho cặp này cùng với vợ yêu.
Dương Mịch quyết định phải đẩy,phải đẩy cho đến khi thuyền cập bến thì thôi.
Miễn Ni vào nhà vệ sinh,cố rửa mặt cho thật bình tĩnh.
Khi nói ra bài thơ ấy,cả cái hành động mất mặt ấy làm cho cô xấu hổ vô cùng.
Cô dò đầu bứt tóc rồi đập nhẹ đầu vào tường như thể hiện sự ăn năn,hành động lố bịch lúc này đúng là hại chết sĩ diện của cô rồi.
"Trời ơi,mày đừng làm chuyện nhục mặt như thế chứ".
Và rồi,cô cứ đứng ngập ngừng trong nhà vệ sinh.
Nửa muốn ra,nhưng nửa còn lại thì không.
Cô cứ đứng đó suy nghĩ.
Cái cảm giác vừa biết mình làm một việc rất quê độ làm cho Miễn Ni phải đắn đo suy nghĩ cách làm thế nào để đối diện trước hắn
Khi nãy hùng hổ như vậy,thôi thì mình cứ làm ra vẻ như vậy.
Thà không nhận ra lỗi chứ nhất quyết không chịu nhục mặt
Miễn Ni lấy hết can đảm bước ra,cô chào Dương Mịch vui vẻ rồi vào vị trí trêu trọc anh vụ hôm bữa mà bỏ quên hắn
"Chà chà,tự nhiên ở đâu được quay lại với người cũ,đúng là có phước quá đi à"
"Nói mới nhớ,hai người có thể gặp nhau là nhờ ai vậy ta"Cô cứ thế vô tư,vui đùa trêu cùng Dương Mịch.
Làm cho hắn từ xa nhìn thấy vẻ mặt không vui gì cả.
Hắn suy nghĩ lời nói lúc nãy của Dương Mịch.
Thật sự,hắn đang rất đau đầu về vấn đề này.
Được ở bên cạnh cô đúng là không dễ