Chương 26: Sập bẫy
Tiếng binh khí va chạm nhau chát chúa vang lên xung quanh đám người, càng lúc càng nhiều và dày đặc. Từ trên trần nhà, vách tường, dưới sàn, cơ quan ám khí phóng ra không sao đếm hết. Bọn người Miêu đi xung quanh bị doạ cho ‘hồn xiêu phách lạc’. Những mũi tên dài hơn cả thước, những thanh trảm mã đao khổng lồ đột nhiên phóng vào bọn họ, nhưng khi cách mặt họ khoảng vài tấc đều bị Tuyệt Viên chặn lại hết. Có người còn đủ tỉnh táo để nhận ra hình như quần mình bị ướt mất rồi, “Thật là xấu hổ không chịu nổi.” Nhưng dù là ai, hễ bị rơi vào tình trạng này cũng sẽ dễ dàng thứ lỗi cho hắn thôi. Bởi vì trải nghiệm thật sự quá khủng khiếp. Nếu không có năng lực siêu phàm như Lạc Nhân thì bọn họ khó có thể vượt qua con đường tử vong này.
Nhưng Lạc Nhân lại nghĩ khác, “Ngoại trừ cái xác đầu tiên, không còn thấy bất cứ dấu vết nào của Dạ Điểu quân nữa. Chỉ dựa vào võ công thông thường mà có thể vượt qua trận tử vong này, Dạ Điểu quân quả thật tinh nhuệ hơn người.”
Đi qua hết con đường tử vong, là đến khu vực bệ thờ. Mọi người ai nấy cũng đều thở phào nhẹ nhõm. Thấy dường như đã hết nguy hiểm, Lạc Nhân hạ Tuyệt Viên xuống. Đây tuy là chiêu thức phòng thủ tuyệt vời nhưng bù lại vô cùng mất năng lượng. Chỉ đi có một đoạn đường ngắn mà hắn thấy trong người hơi uể oải. Tuy năng lượng Sinh khí trong người hắn vì luyện tập nên tích trữ nhiều hơn người bình thường, nhưng khả năng của hắn không phải là vô tận. Hắn cần phải ngồi xuống nghỉ ngơi.
Đến được nơi đây điện thờ cũng đột ngột chấm dứt. Con đường tử vong chỉ dẫn tới một sảnh thờ rộng thênh thang. Hai bên là một hàng dài chín cột đá khổng lổ chống giữ mái vòm. Hành lang xung quanh bệ thờ có dạng chữ nhật, vách tường khắc đầy các truyền tích tôn giáo. Ngoại trừ lối mà mọi người đi vào, không còn có bất cứ cánh cửa nào hết. Bọn người Miêu quân tản ra xung quanh để tìm lối đi tiếp. Có mấy kẻ nhát gan, thấy cơ quan bẫy rập thì chân cũng nhũn ra hết, cũng đành ngồi lại xung quanh để tự trấn tĩnh bản thân.
‘Tiểu Đào Hồng’ cũng ngồi một góc thầm quan sát hắn. Năng lực của hắn, nàng đã vài lần chứng kiến, nhưng lần nào cũng có cảm giác kỳ dị, không thể phân biệt nổi hắn đang dùng loại võ công gì. Lấy khả năng suy diễn của nàng, thì trên đời này không có loại võ công nào có thể luyện được khả năng cách không phòng thủ như hắn. “Lạc Nhân, thật ra ngươi là ai?”
Lạc Nhân ngồi nhàn nhã trên bệ đá, trông có vẻ vô tư lự nhưng thật ra đang ngầm quan sát xung quanh. Mùi máu nồng nặc, không phải Dạ Điểu quân toàn bộ vượt qua được tử vong trận, mà là bọn họ vô cùng cẩn mật trong việc thu dẹp hiện trường, vết máu đã được chùi sạch, thi thể đã được xử lý, nhưng mùi máu tanh cũng không thể che dấu được tình trạng thương vong của họ. “Ba mươi, không, có lẽ hơn năm mươi người bỏ mạng”. Lạc Nhân hình dung ra phong cảnh tang thương nơi mình đang ngồi đây. Một đám người áo đen đang thu thập xác đồng bọn. Máu bị lau sạch, nguyên tắc hành sự của họ không cho phép để lại dấu vết, dù đang trong tình cảnh khốn cùng hay bị truy binh. “Tiếp theo, tất cả hơn bốn trăm người bọn họ đã biến vào góc nào?”
Mấy người Miêu quân đang gõ gõ, sờ soạng khắp các bức vách. Không có tác dụng gì, bức vách không có tiếng kêu rỗng mà cũng không có cơ quan. “Luận theo lý mà nói ...”, Lạc nhân thầm nhớ đến kết cấu của vô số bảo tàng, điện thờ mà mình đã đột nhập qua, “Chính là mật đạo đường được đào bên dưới, mà nơi đáng nghi ngờ nhất chính là bệ thờ”.
Lạc Nhân mỉm cười nhảy xuống đất. Hắn chỉ cần vận Nhiên khí một chút, cường hãn đẩy cái bệ đá lớn, nặng hơn ngàn cân sang một bên. Tiếng động lớn làm mấy người xung quanh giật mình quay lại. Bệ đá khổng lồ đã bị một người dời sang nơi khác, bên dưới lộ ra một nắp hầm bí ẩn.
“Trời ơi, sức lực này, sức lực này có thể tính là người thường nữa không?”
Lạc Nhân không thèm quan tâm bọn họ nữa, cầm lấy cây đuốc nhảy ngay vào nắp hầm. Đến giai đoạn này, hắn không thể bảo hộ cho tất cả bọn họ được nữa, chỉ có những kẻ có khả năng thật sự mới có thể đi theo hắn mà thôi. Quả nhiên chỉ có khoản mười mấy người nhảy xuống theo hắn, một trong số đó chính là ‘Tiểu Đào Hồng’, nàng quyết tâm bám theo hắn đến cùng. Chừng nào tìm ra được bí mật về hắn mới thôi. Tuy chỉ có một ít người đi theo, nhưng hầu hết bọn họ đều tin tưởng có Lạc Nhân ở đây, thì cũng có thể dễ dàng tóm gọn gần năm trăm tên Dạ Điểu quân đang bỏ trốn.
Cả bọn đang đứng giữa một căn phòng tròn, rộng chừng trăm mét vuông. Xung quanh là mười ba ô cửa đá đen. Trên mỗi ô cửa đều có khắc ký hiệu của Tà Nhãn, giống như mười ba con mắt bí ẩn đang nhìn bọn người đang đứng giữa phòng. Mấy người Miêu cảm thấy run sợ, họ cảm thấy những ánh nhìn đang soi mói họ, vì đã dám mạo phạm vào nơi thần thánh này.
-Các vị, chúng ta đã bước vào mê cung của Âm giới thần điện rồi! - Lạc Nhân mỉm cười giới thiệu.
Bên dưới mặt đất có một địa cung, mà bên dưới địa cung lại ẩn chứa mê cung. Với kiểu bố trí này Lạc Nhân cảm thấy có chút phấn khích và cao hứng. Nơi đây không chỉ đơn giản là che dấu thông đạo ra phía ngoài, mà còn ẩn chứa một kho tàng nào đó. Lần trước đột nhập vào một địa cung hai tầng như thế này, hắn đã tìm được một báu vật làm Đồng Đồng vô cùng vui vẻ. Lần này, liệu hắn có may mắn tìm được một kho báu khác hay không. Ý nghĩ đó làm hắn càng cười vui như hoa như ngọc.
-Công tử, làm sao bây giờ. Không lẽ chúng ta phải chia nhau đi vào các cửa đó. – Một tên Miêu quân lên tiếng. Tuy rất can đảm đi đến mức này, nhưng ý nghĩ