Chương 27: Trước khi chết, ngươi nghĩ đến ai?
Hắn là đứa trẻ ra đời trong sự mong chờ của cả thị tộc, người sẽ thừa kế Thành Gia trong tương lai. Thành gia không chỉ là một dòng họ bình thường mà còn là cả một thôn tộc lớn sống ở núi Bạch Long sâu giữa vùng rừng núi Đại Lâm Phong. Trong thôn tộc của họ rất quan trọng vấn đề huyết mạch. Hiện nay, ông cố của hắn lại là tộc trưởng của cái thị tộc này, vì vậy sự ra đời của Lạc Nhân giúp cha hắn chắc chắn giữ được ghế tộc trưởng đời tiếp theo.
Ngày hắn chào đời, cả dòng họ mở tiệc mừng vui lớn. Người người hân hoan chào mừng đứa bé trai kháu khỉnh, người sẽ trở thành kẻ thừa kế tương lai. Ông nội hắn đặt cho hắn một cái tên rất hay, Thành Lạc Nhân.
Nhưng đứa trẻ được mong đợi ấy dừng như có vấn đề gì đó. Nó đã ba tuổi nhưng vẫn chưa biết nói, suốt ngày chỉ quấy khóc. Nó được chuẩn đoán, điếc bẩm sinh. Niềm hy vọng như thế bị tắt ngóm.
Cha hắn chỉ nhìn hắn thở dài, còn mẹ hắn mỗi lần nhìn thấy hắn thì lại ứa nước mắt. Thật là bất hạnh cho gia đình mà. Rồi nhị nương hắn có thai, một ‘hy vọng’ khác sắp được chào đời. Và hắn thật sự bị bỏ sang một bên.
Lạc Nhân lớn lên trong rừng núi hoang dã. Không ai có thể dạy dỗ hắn, không ai chơi với hắn, còn ngôi nhà chỉ là nơi hắn trở về khi đói.
Ngày đó hắn bảy tuổi. Trong thôn có một sự kiện lớn xảy ra, làm xôn xao trên dưới. Nhưng việc gì đối với hắn cũng không quan trọng, hắn có thể hiểu được gì đâu.
Có một người vừa mới xuất hiện ở nơi hắn thường ngồi. Đó là một chị gái lớn hơn hắn một chút, toàn thân mặc đồ đỏ. Hắn giận dữ đùng đùng muốn đuổi kẻ kia đi, ngôi miếu đổ này chính là giang sơn, lãnh thổ của hắn. Hắn la hét rú rít và làm ra vẻ phùng mang trợn má như mấy con khỉ chuẩn bị đánh nhau. Ngươi kia thấy hắn chỉ cười khúc khích.
“Xem ngươi rất giống tiểu hầu tử nha.”
Đây là cảm giác gì, hắn chưa từng biết đến.
“Đây là tiếng nói.”
“Tiếng nói là gì?”
“Là ngôn ngữ của mọi người.”
“Ngôn ngữ là gì?”
“Là thứ ta sẽ dạy cho ngươi.”
Từ ngày đó hắn mới biết thì ra mọi thứ trên đời này đều có một cái tên. Âm thanh, thì ra là những thông điệp hắn nghe thấy. Tại sao hắn không thể nghe được thứ gì ngoài giọng nói của người đó?
“Bởi vì ta là người đặc biệt.”
Tại sao hắn chưa từng học chữ lại có thể dễ dàng hiểu được nàng?
“Bởi vì cái ta trao cho ngươi không phải là ngôn ngữ mà là sự thông hiểu.”
Nàng trở thành người bạn của hắn, người chị chăm sóc hắn, người thầy dạy hắn, là vị thần bảo hộ cho hắn. Hắn học ngôn ngữ và cách thấu hiểu vạn vật trên đời này. “Bầu trời, chim, cây ...” thì ra, thế giới này có nhiều âm thanh như vậy.
“Ngươi hãy nhìn đây, khi miệng ta như thế này có nghĩa là ta đang nói A”.
Hắn học được cách nhìn xem mọi người đang nói gì. Điều mà trước đây hắn không biết, thì ra mọi người đều gọi hắn là ‘thằng câm’, là ‘tai hoạ’, là ‘rác rưởi’. Hắn lao vào đánh lộn với người ta. Sau lần gia đình hắn dùng tiền để thu phục mấy người bị hắn đánh, hắn mới hiểu vị trí của mình trong gia tộc.Thành lạc Nhân trở thành bá vương, ác bá trong thôn.
Cha hắn chưa từng để hắn trong mắt đến nửa giây, mẹ hắn chỉ nhìn hắn rồi thở dài.
Chỉ khi đêm xuống, Đồng Đồng mới xuất hiện bầu bạn với hắn.
“Tại sao trên người lại có vết thương?” Đồng Đồng nghiêm khắc nhìn hắn.
Lạc Nhân giật mình, chỉ bằng ánh trăng mà sao nàng có thể nhìn thấy được. “Đánh nhau với người ta.” Hắn tiêu nghỉu, ác bá một phương rất sợ vị tỷ tỷ này.
“Tại sao lại đánh nhau?”
“Bọn họ coi khinh đệ, nói đệ là rác rưởi”
Đồng Đồng thở dài ôm hắn vào lòng, “Đứa cháu tội nghiệp của tỷ tỷ, ta nhất định không để ai tổn hại đến ngươi.”
Sáng hôm sau có người kéo hắn đến từ đường của gia tộc. Tất cả các bậc trưởng lão ngồi đầy đủ vào vị trí của mình, oai nghiêm nhìn xuống chỗ hắn. Trên mặt ai cũng lộ vẻ căng thẳng. Hắn lo lắng nhìn khắp nơi, không thấy bất cứ ai lộ vẻ thân thiện. Chỉ đến khi nhìn thấy bóng áo đỏ đang ngồi ở vị trí cao giữa sảnh, hắn mới thở phào nhẹ nhõm.
-Đại lão, đã đưa Lạc Nhân đến rồi. - Hắn nhìn môi ông nội mấp mấy mới hiểu được lời ông đã nói. Nhưng tại sao ông nội cao quý của hắn lại có vẻ kính cẩn với tiểu nữ nhỏ tuổi như nàng.
-Trước khi qua đời, ông nội của ông đã dặn điều gì? – Hắn nhìn thấy nàng nghiêm mặt nói chuyện.
-Ông nội ta trước khi qua đời đã dặn ta phải nghe lời người. Người là em gái của bà nội, là bà bà của ta. Một trăm năm trước bà bà gặp được thần tiên trong rừng Ám Dạ nên mới trở nên bất tử, bất lão. Sau khi ông mất, bà bà là người có vị trí cao nhất trong gia tộc này, bà bà là người sẽ thay ông chăm sóc con cháu. Mọi việc nhất thiết phải nghe theo lời bà bà.
-Ông nhớ được là tốt. Hôm nay ta quyết định chọn Lạc Nhân làm người thừa kế, thì có gì không được? – Bà bà cao cao tại thượng nhìn ông nội hắn trách mắng, như đang giáo huấn trẻ con.
-Lời của Đại lão, thân làm con cháu sao có thể không nghe, nhưng Lạc Nhân là đứa bất toàn, nó không biết nói, không nghe dạy dỗ làm sao có thể làm người thừa kế? – Lần nay là cha của hắn ‘lên tiếng’.
-Điều đó có phải không, Lạc Nhân?
Nàng nhìn vào mắt hắn, ánh nhìn trìu mến không giấu diếm. Hắn, trên môi có tia mỉm cười, đáp.
-Không phải.
Một lời nói ra làm chấn động tất cả các trưởng lão đang ngồi trong sảnh đường. Không ai ngờ hắn có thể nói được. Thậm chí cha của hắn còn té từ trên ghế xuống.
-Ngươi ... ngươi ... ngươi có thể nói sao? – Lão run rẩy chỉ vào mặt hắn.
-Phụ thân, chỉ tại trước đây người không hỏi đến hài nhi thôi. – Hắn cười cười, có vẻ thoả mãn trước thái độ của lão cha.
Thanh Đồng nghiêm mặt.
-Vậy bây giờ có còn vấn đề gì nữa không?
-Không có vấn đề gì, tất cả xin nghe theo Đại Lão.
Tất cả trưởng lão đều đồng loạt đứng lên bái hạ Thanh Đồng. Có thể dạy dỗ một tên câm điếc biết nói, hơn nữa còn là mồm mép lanh lợi, mọi người cam bái hạ phong. Với thần lực của Thanh Đồng, với khối tài vật người mang đến cho Thành gia, thật không ai còn dám bàn cãi gì. Hết thảy mọi việc sau này, chỉ cần có Đại lão thì Thành gia không cần phải lo lắng gì cho tương lai nữa. Lạc Nhân thuận lợi trở thành người thừa kế đời tiếp theo của Thành gia.
Ba năm sau, khi Lạc Nhân được mười tuổi, cha của hắn lên ngôi tộc trưởng thì hắn cũng thuận thế trở thành Tông chủ. Nhưng vị Tông chủ quái gỡ này vẫn như trước, không hề tiếp xúc với ai. Ban ngày hắn rúc vào thần điện ngủ, còn ban đêm hắn làm gì thì có trời mới biết. Chỉ là thỉnh thoảng có người trông thấy hắn cùng với một đứa trẻ khác cầm lồng đèn đi dạo ở bìa rừng.
“Đồng Đồng, nhìn xem, đệ đã cao bằng tỷ rồi!” Hắn và nàng luôn giữ thói quen trao đổi bằng ý nghĩ với nhau.
“Đúng rồi, ngươi cũng đã mười tuổi, rốt cuộc cùng tuổi với ta rồi.” Nàng nhìn hắn cười âu yếm.
“Sao bằng tuổi với tỷ tỷ được, chẳng phải năm đó tỷ nói lớn hơn đệ ba tuổi nên bắt đệ gọi là tỷ tỷ”
truyện copy từ
“Đúng vậy, năm đó ngươi bảy tuổi, quả thật là nhỏ hơn ta ba tuổi. Nhưng bây giờ ngươi đã mười tuổi nên bằng tuổi ta. Lạc Nhân, ta vĩnh viễn cũng không thể lớn lên. Ta chỉ mãi mãi mắc kẹt ở lứa tuổi này thôi.” Nàng buồn buồn trả lời.
“Thật ra tỷ đã sống bao nhiêu lâu rồi?” Hắn tự nhiên nghiêm túc nhìn vào mắt nàng hỏi.
“Ta chỉ mới sống có mười sáu năm, nhưng thời gian bên ngoài đã trôi qua một trăm lẻ sáu năm rồi. Lạc Nhân, sau này ngươi sẽ còn lớn lên nữa, nhưng thời gian của ta đã phải dừng lại. Đây là lời nguyền, là hình phạt ta phải chịu, vì đã dám đi vào thế giới của thần tiên.” Nàng chợt trở nên âu sầu ảo não. “Nhìn tất cả người thân của mình phải chết, từng người một bỏ lại ta mà ra đi. Đó là hình phạt tàn khốc nhất. Thậm chí ta còn không thể chết” Nàng thở dài “Vì vậy đành phải sống tạm trên đời này thôi.”
“Đệ không biết tỷ cảm thấy buồn vì việc gì, nhưng có nhiều thời gian sống hơn người khác không phải là rất tốt sao. Những việc trong đời này không thể làm hết, thì tỷ có thể làm tiếp ở đời sau. Bao nhiêu người chạy đến thôn chúng ta mua thảo dược cũng chỉ với mong ước kéo dài sự sống ra đó thôi. Tỷ xem, mấy cái cây này cũng giống như tỷ, đã sống hơn trăm năm, nhìn bao nhiêu đời người ở thôn Thảo Mộc chúng ta lớn lên rồi mất đi. Chúng cũng đâu có buồn khổ gì đâu. Chúng vẫn luôn im lìm đứng đó bảo vệ cho thôn làng chúng ta. Tỷ tỷ chẳng phải đã hứa với nội tổ, sẽ mãi mãi chăm sóc đời sau của con cháu Thành gia. Tỷ chỉ cần ở cạnh bên chúng ta, khi ta lớn lên tỷ lại chăm sóc cho con cháu chúng ta. Tỷ tỷ sau này người nhất định rất bận rộn.” Hắn nhe răng cười.
Thanh Đồng sững người nhìn hắn. Đứa bé này lại có thể nói ra những điều sắc bén như vậy, thật là thông minh quá lứa tuổi rồi. Nàng mỉm cười theo hắn, nụ cười ngây thơ đó nàng rất thích, chỉ là không ngờ hắn đã bắt đầu khôn lớn rồi. Bắt đầu hiểu chuyện như vậy.
“Ừ, vậy ta đành phải sống tiếp để chăm sóc ngươi hết kiếp này, sau đó lại tiếp tục chăm sóc cho con cháu ngươi. Nghĩ thôi cũng thấy đó là một công việc rất cực nhọc và mất thời gian.” Thanh Đồng cầm tay hắn cười khúc khích. Đứa em này làm nàng thật vui vẻ.
“Chỉ cần trân trọng từng thời khắc, vui vẻ từng thời khắc, thì việc sống lâu hay ít cũng có quan trọng gì.” Hắn lầm bầm nói nhỏ.
“Hả ngươi nói gì?” Thanh Đồng quay qua nhìn hắn.
Hắn cười tươi đáp trả “Không có gì, ta nói rằng năm sau khi mươi một tuổi, nhất định không gọi người là tỷ tỷ nữa!”
“Cái gì, ta lớn hơn ngươi, ngươi không gọi là tỷ tỷ thì gọi là cái gì?” Nàng chống nạnh tỏ vẻ oai phong với hắn.
“Chẳng phải tỷ tỷ nói người mãi mãi chỉ mười tuổi thôi sao, năm sau đệ mười một tuổi là lớn hơn tỷ rồi. Lúc đó tỷ phải gọi đệ là ca ca đó.” Hắn vừa nhe răng cười vừa vùng chạy
“Há, cái tên nhóc này, hôm nay dám lên giọng với ta nha. Cho ngươi gọi tỷ tỷ là dung túng ngươi quá rồi. Mau gọi ta là bà bà đi.” Nàng giả vờ thị uy với hắn.
“Không gọi, không gọi.