Chương 29: Nếu là mơ xin đừng bao giờ tỉnh lại.
Ban đầu thiết kế ra hắn như một nv phản diện để ngược nữ chính. Càng viết lại càng kết cái khí khái đại trượng phu của hắn. Tuy nhiên, rấc tiếc là vai trò lịch sử của hắn đã kết thúc rồi. Đành phải mượn một bài hát rất hay để mà tiễn hắn vậy. :030:
Bên dưới thư viện phòng ở Cổ thành có một gian mật thất nhỏ. Trong đó không có bày biện gì nhiều, chỉ có một cái cây xanh tốt ở góc phòng và hai người đang ngồi im ở vách tường đá đối diện.
Bảo Hân nằm trong lòng Tử Minh thiêm thiếp ngủ. Sau khi khóc đến mệt lả, nàng cứ nằm im như vậy. Từ Tử Minh cũng không nhúc nhích gì, cứ để nàng ngủ im trong lòng mình. Ánh sáng dìu dịu của sớm mai đang rọi xuống qua ô trống trên trần hang. Trời gần sáng, thời gian cũng sắp hết. Hắn vuốt ve mái tóc đen dài của Bảo Hân thêm một lần nữa. Thời gian êm đềm quá.
Chỉ lặng yên không nói, hắn tự nhiên như có thể nghe thời gian đang chầm chậm trôi qua. Không để phí phạm chút nào, hắn từng giây từng phút hưởng thụ sự ngọt ngào của hạnh phúc. Có nàng trong tay, với hắn chỉ bao nhiêu đó là mãn nguyện rồi. Tử Minh nhìn gương mặt đang ngủ của nàng, hắn mỉm cười. Chính là cảm giác này, bảo vệ được sự bình an cho nàng, hắn đời này sống cũng không uổng phí.
Cảm giác nôn nao quen thuộc, tiếp sau đó là vị mằn mặn, hắn lại nôn ra một ngụm máu. Đêm qua hắn đã uống hết viên thuốc cuối cùng trong lọ, đúng như lời đại phu nói, hắn chỉ có thể cầm cự đến đây thôi. Tử Minh nhanh chóng lấy tay chùi sạch vết máu, nhưng không kịp. Bảo Hân đã cựa mình tỉnh giấc. Nàng nhíu mày nhìn hắn lo lắng, còn Tử Minh thì mỉm cười.
-Chào buổi sáng!
Bảo Hân chớp mắt để ngăn lại dòng nước mắt sắp sửa tuôn ra. Nàng mỉm cười đáp lại “Chào buổi sáng.”
Đêm qua, cuối cùng Bảo Hân đã có thể moi hết sự thật từ hắn. Tử Minh thề với nàng, hắn vĩnh viễn không bao giờ dối gạt nữa. Lần trước hắn lừa dối nàng, đã mang đau khổ cho cả hai trong tám năm trời đằng đẵng. Bù lại, nàng hứa với hắn không bao giờ khóc nữa, vì hắn nói chỉ cần nàng khóc, thì hắn sẽ còn đau đớn gấp trăm ngàn lần hơn.
Thời hạn cuối của Tử Minh chính là buổi sáng hôm nay. Năm xưa, hắn trúng cổ trùng đã không còn cách gì cứu chữa nổi. Chỉ còn một cách duy nhất là lấy kịch độc áp chế Cổ trùng. Mà dùng biện pháp này thì chính bản thân hắn cũng bị trúng độc. Con đường cuối cùng cũng vẫn là cái chết, nhưng có thể kéo dài sự đau đớn của hắn thêm nhiều năm. Chết vì cổ trùng hay chết vì kịch độc? Tử Minh chọn cách thứ hai, hắn ngoan cố sống vì nhất định phải chờ nàng trở về. Nay đã hoàn thành tâm nguyện, Tử Minh cảm thấy vô cùng vui vẻ.
Còn người ở lại mới là kẻ đau khổ nhất.
Bảo Hân nằm im suốt đêm, nhưng nàng không thể ngủ. Có lẽ sẽ giống như ý đồ của Thanh Liên, nàng suốt đời sẽ sống trong đau khổ không yên.
-Không được nhăn trán nữa, trong thật xấu xí. – Tử Minh dùng ngón tay trỏ xoa xoa cái trán đang suy nghĩ đến nhăn tít của nàng.
Bị phát hiện, Bảo Hân thẹn thùng lấy tay che trán lại, nàng cười tươi đáp trả hắn.
-Đúng rồi, phải như vậy đó!
Tử Minh thấy thật vô cùng hạnh phúc. Hắn như bị chìm đắm trong nụ cười sáng như mặt trời của nàng. “Quá ấm áp”
-Tư Lý, có nghe lời huynh không?
Nàng nhanh chóng gật đầu.
-Vậy là được! – Hắn xoay người Bảo Hân lại, sau đó ngồi dựa vào lưng nàng. – Lúc trước huynh đã dạy muội thổi sáo bài “U Thảo” phải không? Bây giờ hãy thổi lại đi.
Không hiểu ý định của Tử Minh là gì, nhưng Bảo Hân cũng ngoan ngoãn làm theo. Nàng rút Viêm sáo ra chuẩn bị đưa lên môi thổi.
-Nhớ, là dù xảy ra chuyện gì cũng không được dừng lại. Phải thổi cho hết bài, được không?
Giọng Tử Minh mệt mỏi vang lên dặn dò. Ngồi xoay lưng lại với hắn, nên Bảo Hân không thể