Chương 30: Ngày mai sẽ đến
Khi Bảo Hân bình tĩnh lại được, thì có vẻ như trời đã trưa rồi. Nàng bước ra khỏi mật thất, kinh hoàng chứng kiến cảnh Cổ thành hoang tàn đổ nát. Ngay giữa Cổ thành là một hố sâu rộng hơn một dặm xuyên thẳng sâu xuống lòng đất. Bên dưới đáy hố có thể lờ mờ nhìn thấy một tầng kiến trúc cổ xưa.
“Đã xảy ra chuyện gì?” đọc truyện mới nhất tại .
-Công chúa!
Tiếng gọi làm Bảo Hân giật mình quay lại. Người cất tiếng chính là vị cựu cung nữ nàng đã gặp đầu tiên ở Tân thành.
-Công chúa, cuối cùng cũng tìm được người rồi! – Thấy thái độ ngạc nhiên của nàng, vị tỳ nữ liền giải thích. – Gần rạng sáng nay, thần tiên hạ phạm. Toàn bộ Dạ Điểu quân đã bị tiêu diệt. Hiện nay vị thần tiên đó cùng với Lạc Nhân công tử đang ở Cựu cung. Thỉnh công chúa đến ngay.
Nghe thấy thần tiên cùng với Lạc Nhân, Bảo Hân liền có dự cảm không hay. Nàng tức tốc chạy về hướng cựu cung, bỏ lại vị nữ nhân kia đang hớt hải chạy theo.
Cựu cung đóng cửa im lìm, không để chút ánh sáng nào lọt vào. “Rất giống với phong cách làm việc của người nào đó”. Bây giờ đang là giữa đông, mà người đó xuất hiện, e là có chuyện lớn xảy ra rồi. Bảo Hân nhanh chóng mở nhẹ cửa, lách nhanh người vào, rồi nhanh tay đóng cửa lại phía sau lưng. Nàng không muốn có nhiều ánh sáng rọi vào, ngươi kia rất ghét ánh sáng.
Đang lúc ban trưa, nhưng toàn bộ cửa Cựu cung đang đóng kín làm không khí bên trong vô cùng âm u. Chỉ có chút ánh sáng nhè nhẹ của mấy chân nến soi sáng cho cung điện này. Toàn bộ trưởng lão và tướng quân người Miêu đã tập trung hết nơi đây. Tất cả đều tỏ ra vô cùng căng thẳng, đứng im hai bên lối như những pho tượng sáp đang chầu triều.
Bảo Hân đưa mắt nhìn lên ngai vàng trên cao. Quả nhiên nàng đoán không sai. Ngồi trên ngai vàng cao quý chính là Lạc Nhân. Hắn đã thay bộ bạch y thường nhật, dáng vẻ cao quý sang trọng hơn hẳn bộ y phục thị vệ màu đỏ lúc trước. Gương mặt hắn bình thản, trên mắt có băng ngang một tầng vải trắng.
“Không lẽ chủ nhân đã bị thương? Chả trách gì người kia cũng xuất hiện.”
Bảo Hân nhìn tiểu nữ nhỏ nhắn mặc bộ đồ màu đỏ, nằm uể oải trong lòng Lạc Nhân. Nàng run rẩy quỳ xuống.
“Chủ Nhân!”
-Ngươi đêm qua đã đi đâu? – Tiếng trẻ con lanh lãnh vang lên, mang đầy tia giận dữ.
Tuy chỉ là một đứa trẻ, nhưng khí thế uy chấn làm người người khiếp sợ. Chứng kiến cảnh đêm qua, không người Miêu nào lại không sợ hãi kẻ sở hữu sức mạnh thần thánh này. Nhìn nàng nhỏ bé, nhưng không thể xem thường được. Ngay cả công chúa cao quý cũng phải run rẫy quỳ xuống. Đây chắc chắn là thần tiên hạ phạm.
-Đồng Đồng, không nên trách tội nàng! – Lạc Nhân mỉm cười can ngăn.
Thanh Đồng nheo mắt nhìn Bảo Hân. Câu hỏi nàng vừa hỏi, không phải để Bảo Hân trả lời, mà là muốn moi ra lý do trong đầu nàng ta. Thanh Đồng nhíu mày, sau đó thở dài.
-Khổ cho ngươi rồi! – Nàng ta đã thấy hết câu chuyện của Bảo Hân và Tử Minh. – Người chết rốt cuộc cũng phải chết, người sống thì hãy cố mà sống.
Bảo Hân cảm động dập đầu cảm tạ tấm lòng của Thanh Đồng. Nàng biết Lạc nhân quý giá như thế nào đối với Thanh Đồng. Lần này nàng thất trách trong việc bảo vệ Lạc Nhân, vậy mà còn không bị chủ nhân la mắng. Thân làm hộ vệ như nàng, thật cảm thấy hổ thẹn.
“Đa tạ chủ nhân”, nàng chỉ có thể nghẹn ngào nói được như vậy thôi. Bảo Hân lui xuống đứng phía sau ngai vàng, thể hiện rõ thân phận hầu cận của mình đối với hai người đầy quyền lực đang ngồi phía trước.
-Việc tiếp theo chúng ta sẽ bàn về tương lai của Cổ thành. – Thanh Đồng cất giọng thỏ thẻ, nhưng đầy uy nghiêm. Bao nhiêu năm làm Đại lão của nhà họ Thành, đã làm cho nàng có được cái khí chất ‘không giận mà oai’ đó. – Trong số các ngươi, ai có thể tiến cử người đứng ra coi sóc Cổ thành này?
Không khí trầm mặc nãy giờ bỗng thay đổi. Mấy tướng lĩnh người Miêu và đám trưởng lão nhìn nhau bàn luận xôn xao. Đây là một việc hệ trọng của cả dân tộc họ, không ai dám khinh thường. Tuy bọn họ đều là những chức sắc cao cấp nhất, nhưng mỗi người một mảng, tinh thông khác nhau, không ai dám tự nhận mình có khả năng cai quản cả một Cổ thành to lớn. Hơn nữa, kèm theo đó còn có lực lượng khổng lồ ở Tân thành. Đây cũng chính là một phần kế hoạch của Từ Tử Minh. Hắn đào tạo bọn họ vô cùng bài bản, chuyên sâu một môn. Không ai có thể vượt quá quyền hạn của mình, mỗi người một khu vực, chẳng ai hơn ai. Tất cả bọn họ đều cần có một người quản lý tối, am tường tất cả mọi lĩnh vực, khuất phục được toàn bộ mọi người. Tuy bọn họ trước giờ căm ghét Tử Minh, nhưng cũng vô cùng ngưỡng mộ khả năng lãnh đạo của hắn. Nói về toàn tài, không ai tự nhận mình có thể sánh bằng.
Một viên tướng trẻ bước lên tâu.
-Thần tiên đại nhân, trong số chúng ta tự thấy không ai hơn ai, mỗi người chỉ chuyên chính một nhiệm vụ, không thể trở thành người đứng đầu Cổ thành được. Đêm hôm trước, chúng ta đã có dịp thưởng thức tài năng của Lạc Nhân công tử, nay xin đề cử người làm thành chủ vậy.
-Thần tiên đại nhân! – Một lão già râu bạc cũng chạy ra tâu. – Cổ thành là thành trì của người Miêu, phải do người Miêu tự cai trị. Tư Lý công chúa là dòng dõi thần tộc, hậu nhân của Oa Cát sứ quân, là người thích hợp nhất nối ngôi thành chủ.
-Lạc Nhân công tử khí thế bá vương, mới là người thích hợp nhất làm thành chủ. – Phía bên Miêu quân phản pháo.
-Công chúa dòng dõi cao quý mới xứng đáng lên ngôi! – Bên trưởng lão cố chấp
-Công chúa là người nhân từ, Chiêu Ninh xin thề tận trung với người.
Mỗi người một tiếng chẳng mấy chốc đã trở thành cuộc cãi vả ỏm tỏi. Thanh Đồng cảm thấy vô cùng bực bội, đôi tai mẫn thính của nàng rất ghét ồn ào. Nàng liếc nhìn Lạc Nhân, ý nghĩ lập tức đưa đến cho hắn. Lạc Nhân tuy không thể nghe gì bằng tai, nhưng Thanh Đồng có thể đem hết âm thanh bên ngoài truyền thẳng vào não cho hắn. Nghe thấy tiếng ồn ào, Lạc Nhân biết Thanh Đồng chắc chắn vô cùng không hài lòng. Hắn vận khí lực, sau đó nhỏ nhẹ nói.
-Các vị, được rồi!
Tất cả người Miêu đứng trong đại điện lập tức cứng người sững sờ. Trên giọng nói của Lạc Nhân mang theo Bá khí làm bọn họ có cảm giác như chuột nhắt đang đứng trước một con mãnh hổ. Đang ồn ào, bọn họ bỗng trở nên im re.
-Ta đã nghe hết ý kiến của các vị rồi, không cần phải cãi vã. – Thanh Đồng từ tốn nói. – Lạc Nhân hắn phải theo ta về nhà điều trị vết thương, không thể ở đây với các người được. – Nàng liếc nhìn Lạc Nhân một cái rồi mới nói tiếp. – Cổ thành này cứ để hậu nhân của Oa Cát sứ quân tiếp tục quản lý. Nàng là người danh chính ngôn thuận. Hơn nữa nàng cũng đã từng quản lý một tổ chức lớn như Thính Phong các, nên chắc chắn không có vấn đề gì. Mọi việc cứ quyết định vậy đi.
Vừa nghe tới tên Thính Phong các, mọi người lập tức ồ lên. Thì ra công chúa Tư Lý lại là các chủ của tổ chức tình báo khổng lồ vang danh thiên hạ đó. Nghe tới đây, tất cả người Miêu tâm phục khẩu phục quỳ xuống hô lớn.
-Cung nghênh thành chủ. Thành chủ kim an.
Thanh Đồng quay lại nhìn Bảo Hân gật đầu một cái. Nàng đã nhìn thấy từ trong ký ức của Bảo Hân, tất cả những sắp xếp mà Từ Tử Minh đã trao hết lại cho nàng ta. Hắn khổ công tính toán, sắp xếp, an bài cũng là muốn Bảo Hân thuận lợi bước lên ngôi vị này. Trước khi chết, hắn cũng đã giao lại hết toàn bộ bí mật quân cơ cùng sự vụ cho Bảo Hân. ‘Nước lên thì thuyền lên’, Thanh Đồng cũng chỉ là giúp thêm chút sức cho khổ công của hắn mà thôi.
Thần tiên đã chỉ dẫn, thuận lý thành chương, Bảo Hân trở thành tân thành chủ của Cổ thành. Mở ra một trang sử mới trong lịch sử người Miêu, trở thành vị nữ lãnh chúa đầu tiên và duy nhất. Trong thời đại cai trị của mình, nàng đã làm cho Cổ thành phát triển mạnh mẽ rực rỡ, người Miêu ghi dấu trong lịch sử Việt quốc là quân đội thiện chiến và anh dũng, luôn dẫn đầu trong mọi cuộc chiến trong thời kỳ ‘Lập quốc ký’ sau này. Thời kỳ cai trị của Bảo Hân chỉ kéo dài mười năm, sau đó nàng nhường ngôi và thoái ẩn. Không ai biết nàng sau này đi đâu. Nàng chỉ đơn giản là biến mất như làn gió sau một đêm trăng rằm. Truyện kể truyền kỳ đời sau đã thần thánh hoá nàng, biến nàng thành hiện thân của Nguyệt thần giáng thế. Người dân tạc tượng lớn của Bảo Hân trên vách núi Ma Cát, tồn tại đến một ngàn năm sau.
^_^
Cuối mùa đông năm Hồng Cảnh thứ mười ba. Thôn Thạch thảo.
Mấy ngày hôm nay trong thôn tộc của người họ Thành chộn rộn kỳ lạ. Mọi người đang rủ rỉ tai nhau rằng, “Hôm nay tông chủ và đại lão sẽ trở về”. Quả là một tin tức chấn động. Vị đại lão thần bí của nhà họ Thành ít ai biết được mặt, chỉ có những người trong Thập tam trưởng lão mới từng được diện kiến mà thôi. Nghe nói đó là một vị tổ tông của nhà Thành gia, đã già hơn trăm tuổi. Càng ngạc nhiên hơn là vị tông chủ trẻ tuổi của nhà họ Thành, trước giờ làm việc vô cùng tuỳ ý, con người lãng tử, thoắt ẩn thoắt hiện, lần này khi trở về lại có thông báo trước. Hắn vốn muốn đi thì đi, muốn về thì về, trước giờ cứ lén lén lút lút, chưa từng có ai nắm được tin tức hắn ở đâu. Hôm nay cả hai vị thần long, một già một trẻ cùng nhau hồi phủ, quả là một chuyện vô cùng trọng đại trong dòng họ.
Từ sáng sớm, người nhà họ Thành đã dọn dọn dẹp dẹp, quét sạch đường từ cổng thôn đến đại môn bổn gia. Tất cả đều sạch sẽ, quần áo chỉnh tề chờ đợi hai vị đại nhân vật trong truyền thuyết.
Không phụ lòng chờ đợi của mọi người, đến tận nửa đêm hôm đó mới có một chiếc xe ngựa xa hoa tiến vào thôn. Người mỏ canh ngủ gà ngủ gật sau một ngày mỏi mòn đứng đợi, bị đánh thức bởi tiếng lạc ngựa từ xa vọng tới.
Trong đêm mùa đông, tuyết rơi nặng hạt, chiếc xe như xuất hiện từ trong hư vô. Một cỗ xe ngựa kéo đen tuyền nổi bật trên nền tuyết trắng. Phía trước cỗ xe chỉ treo có một ngọn lồng đèn nhỏ màu đỏ trông thật ma quái, liêu trai.
Người gác canh đánh lên những tiếng mỏ vang vang, toàn bộ dân trong thôn đều thức dậy. Từng ô cửa sổ sáng bừng lên nhờ ánh đèn được thắp