Chương 13: Đêm xuân say rượu
Ngày mười sáu tháng giêng, hai ngàn quân Đào đô hát khúc ca khải hoàn trở về. Bọn họ cùng hợp quân của mười hai bộ lạc phương bắc đã đánh bại hoàn toàn tám ngàn quân chủ lực của quân Thanh Trà. Cùng trở về với quân Đào đô còn có mười hai vị tộc trưởng và thân binh của họ. Buổi đón quân lọng trọng cờ hoa. Nhạc nổi khắp nơi, người dân hân hoan, hoa đào tung bay trong gió như cơn mưa xuân.
Không khí toàn quân đều là tưng bừng háo hức, chưa bao giờ Bạch Lăng quân lại có một trận thắng vẻ vang đến thế. Sau khi quân Bạch Lăng tiến qua, phía sau lại có thêm quân binh của mười hai bộ tộc. Các bộ tộc phương bắc này bao gồm: Xích quỷ, Điền Việt, Dạ Lang, Mân Việt, Đông Việt, Sơn Việt, Âu Việt, Lạc Việt, Việt Thường, Quỳ Việt, Văn Lang và Bách Việt. Đây chỉ là toán thân binh của các bộ tộc, quân chủ lực sau khi tiêu diệt xong quân Thanh Trà đã rút lui về. Chỉ có các tộc trưởng cùng thân binh nhận lời mời của Y Thần mà ghé qua Đào đô thôi.
Y Thần sau một đêm nghỉ ngơi, bộ dáng tươi tỉnh, áo mão chỉnh tề, đích thân xuống tới hạ môn đón mười hai vị tộc trưởng.
- Sứ quân, không ngờ ngươi bỏ lại chúng ta mà chạy về Đào đô trước. – Lão hán râu bạc như cước, tộc trưởng bộ tộc Bách Việt lớn nhất, An Thọ Xương mở lời trước.
- Tộc trưởng, Y Thần chỉ về trước lo liệu việc nghênh đón các vị thôi. – Y Thần cười lớn trả lời.
- Ta còn tưởng ngươi vì nhớ mẹ chịu không nổi, nên chạy về trước khóc lóc rồi. – Một lão hán râu đen cưỡi ngựa bên cạnh An Thọ Xương lên tiếng. Lão là Khang Lang, tộc trưởng của tộc Dạ Lang.
Y Thần nhìn lão cười khẩy, trong số mười hai tộc trưởng, Khang Lang là người mà Y Thần không ưa nhất. Lão luôn ỷ mình già mà coi thường hắn. Thường cạnh khoé nói móc hắn giống như là một hài tử chưa dứt sữa.
- Khang lão đệ, ngươi lại quá lời rồi.
Tộc trưởng Bách Việt lên tiếng. An Thọ Xương là người cao niên nhất trong số các tộc trưởng, hơn nữa tộc Bách Việt lại là bộ tộc lớn nhất ở phương bắc, vì vậy lão cũng là người có uy nhất trong đám hợp binh này. Một lời lão nói ra làm Khang Lang nín bặt.
- Lang tộc trưởng chỉ đùa thôi mà! – Y Thần cười lớn, việc quan trọng nhất là duy trì hoà khí, tăng cường tình cảm. – Các vị, đường xa mệt nhọc rồi, xin vào trong dự tiệc tẩy trần.
Y Thần khoát tay mời các vị tộc trưởng vào một đại sảnh đường lớn nhất trong Đào đô. Nơi đây đã bày sẵn rượu thịt, hoa quả khắp nơi. Lại có thêm bếp lửa ấm cúng, có dàn nhạc đệm, mỹ nữ nô tỳ đang đứng sẵn chờ hầu hạ.
Các vị tộc trưởng thấy cảnh đó cũng không khỏi cười to sảng khoái. Gì chứ rượu thịt mỹ nhân là không thể thiếu khi ăn mừng chiến thắng. Các tộc trưởng tràn vào đại sảnh đường, người nào cũng ngẩn mặt cao ngạo. Nếu trước đây là Hàn Bá tướng quân, thì có lẽ bọn họ còn kính nể vài phần. Ngày nay Y Thần nối ngôi lên làm sứ quân ở phiên thổ phía bắc này, dưới mắt bọn họ cũng chỉ là một tên nhãi vắt mũi chưa sạch.
Lạc Nhân và Lạc Mai cũng cùng tham gia yến tiệc. Với tư cách là Tông chủ nhà họ Thành, các vị tộc trưởng ở đây không ai là không kính nể bọn họ. Sức mạnh của nhà họ Thành, ở Việt quốc này mà có ai không biết chứ. Thành Lạc Nhân đã đứng ra ủng hộ Y Thần, coi như uy tín của hắn cũng tăng thêm vài bậc. Không biết nếu nói ra Hàn và Thành, hai đại thế gia sắp kết thông gia, các vị tộc trưởng có xoay qua xun xoe nịnh bợ Y Thần không nữa. Thành gia là nguồn cung cấp nhu yếu phẩm chủ yếu ở phương bắc này. Sự sống còn của các bộ tộc cũng phụ thuộc Thành gia rất nhiều đó.
Lạc Mai cũng đứng cạnh Lạc Nhân cười cười nói nói. Nàng đã nằng nặc xin Y Thần và Lạc Nhân cho tham dự buổi yến tiệc này cho bằng được. Cuối cùng với sự kiên trì và nhõng nhẽo của nàng, cả hai người cũng phải gật đầu đồng ý. Tuy nhiên điều kiện mà Y Thần đưa ra là nàng phải cải nam trang. Cải nam trang thì cải nam trang, đây là sở trường của nàng mà. Tiệc vui như vậy mà không tham dự thì thật uổng phí. Huống chi lại có rượu ngon vô số, thì làm sao sâu rượu như nàng bỏ lỡ được.
Mới lúc sáng Y Thần còn tự hứa với lòng phải cho nàng mặc nữ phục, để tránh những hiểu lầm đáng tiệc nữa. Nhưng nếu cho Lạc Mai mặc nữ phục, sẽ chạm trán với những gương mặt nguy hiểm.
Y Thần đưa mắt nhìn thiếu niên trầm lặng ngồi yên ở góc phòng, Hoàng Vân Phong, tộc trưởng trẻ nhất trong số mười hai bộ tộc. Tộc Xích quỷ sống vùng đông bắc, khá tách biệt so với những bộ tộc còn lại, hơn nữa bộ dáng của họ còn không giống người Việt quốc chút nào. Tất cả tộc nhân của tộc xích quỷ đều có một mái tóc hung đỏ rực, so với mái tóc nâu của người Đào đô xem ra còn nổi bật hơn nhiều. Tộc Xích Quỷ anh dũng thiện chiến, tuy số người đến hội quân lần này là là ít nhất, nhưng lại là tộc quân ghi công nhiều nhất. Bọn họ sử dụng rìu chiến, dũng mãnh xông trận. Mỗi nhát rìu đều đoạt lấy thủ cấp của đối phương, phía sau đường tiến quân của họ đều là đầu rơi máu chảy, thi thể tanh tươi. Đối với thủ pháp ra tay tàn ác đó, Y Thần không hề hài lòng chút nào.
Ngay lần đầu tiên gặp mặt, Y Thần đã xếp hắn vào hàng đối thủ của mình. Hai người trẻ tuổi ngang nhau, đều là hạng kiêu dũng. Hoàng Vân Phong lúc nào cũng tỏ ra vẻ lạnh lùng khó gần, trong đội hợp quân, xem ra hắn chỉ nể mặt nhất có An Thọ Xương tộc trưởng, những người còn lại hắn đều không coi ai ra gì. Không kể thái độ đó của hắn, điều làm Y Thần phật lòng nhất là trên má trái hắn có vệt vết thẹo dài. Chợt nhớ đến một người nào đó, Y Thần tự xếp Hoàng Vân Phong vào hàng đối thủ nguy hiểm.
Buổi tiệc mừng chiến thắng kéo dài từ trưa cho đến chiều tối. Thức ăn ê hề thoả thuê, rượu chảy tràn lan như suối, hết tốp ca vũ này đến tốp ca vũ khác thay phiên nhau giúp vui. Không khí lễ hội từng bừng. Lạc Nhân thì bị đám tộc trưởng quấn lấy chuốc cho say mềm. Không người quản lý, Lạc Mai cũng say sưa uống rượu. Y Thần nhìn nàng cảnh giác, hắn đã được Lạc Nhân cảnh báo về thói xấu này của nàng.
Quả nhiên Lạc Mai uống xong hai ba bình rượu liền mon men tới gần bàn của Hoàng Vân Phong. Nàng hào sảng rót rượu mời hắn, xưng huynh gọi đệ với người ta. Hoàng Vân Phong tuy vẫn lạnh lùng như cũ, nhưng cũng không khách khí uống cạn chén rượu do nàng rót. Lạc Mai thấy vậy, liên tục cùng người ta cụng chén say sưa.
“Quả nhiên là tái phát rồi, vừa nhìn thấy mặt hắn ta là liền sáp tới!” Y Thần trong lòng gào thét. Nhưng giữa đại sảnh đường, sao hắn có thể một lời nói ra. Đành phải nuốt hết tiếng gào đó sâu vào trong bụng. Mắt chỉ dám liếc sơ qua, tiếp tục giả vờ cười nói với mấy vị tộc trưởng.
- Hàn sứ quân, sao ly của ngài lại trống không vậy? Nào hãy cạn cùng với Hoa Ca ta một chén. – Tộc trưởng của Mân Việt vừa nói vừa rót rượu vào đầy ly của Y Thần.
- Tộc trưởng xin thứ lỗi cho ta. Gia huấn của nhà ta không cho uống rượu. – Y Thần mỉm cười từ chối. Đây là lần thứ hai mươi mấy hắn nói câu này. Nhưng các vị tộc trưởng say xỉn thì làm sao nhớ được.
- Cái gì mà không uống được. Vậy người của Hàn gia các người có còn phải là nam nhi không? – Khang Lang tộc trưởng cười to miệt thị.
Câu nói của lão ta làm Y Thần bừng bừng lửa giận, nhưng hắn cố nén xuống.
- Hàn sứ quân, cứ uống một chút rượu đi. Nhớ năm xưa, lục công tử ghé qua bộ tộc của ta, đã cùng ta đấu rượu ba ngày ba đêm bất phân thắng bại. Họ Hàn các ngươi rõ ràng là tửu lượng cao, nhưng chỉ toàn giấu diếm thôi. – An Thọ Xương lão tộc trưởng lên tiếng. Lão là người có tình cảm với Y Thần nhất, có lẽ vì nhớ hình bóng huynh trưởng của y năm xưa.
Lão tộc trưởng đã nói tới, Y Thần càng không thể từ chối. Liếc mắt nhìn lại thấy Lạc Mai và Hoàng Vân Phong đang cụng ly côm cốp, hắn làm sao không nổi giận. Liền một hơi uống cạn ly rượu trước mặt.
Không ngờ Y Thần lại dùng rượu để dập lửa. Lửa trong lòng hắn càng bốc cháy dữ dội. Hắn không còn e dè nữa, bắt đầu đứng lên giao chén với tất cả các tộc trưởng có mặt. Bọn họ bị hắn chuốc cho uống đến say ngất ngư, còn bản thân hắn mặt vẫn không đổi sắc. Các tộc trưởng trầm trồ kính nể, đối với họ, tửu lượng ới chính là hảo nam nhi.
- Hàn sứ quân, quả nhiên giấu nghề. Ta xin bái phục, bái phục. – Tộc trưởng của Việt Thường lè nhè lên tiếng.
- Sứ quân, ngài tửu lượng quả nhiên là cao hơn bọn ta nhiều. – Tộc trưởng Sơn Việt lảo đảo nâng chén rượu lên. – Ta lại kính ngài một chén.
- Các vị tộc trưởng, uống suông như nãy giờ thì biết chứng nào mới kết thúc. Hay chúng ta đấu rượu đi. – Tộc trưởng Văn Lang lên tiếng. – Bây giờ ai trong chúng ta còn tỉnh táo nhất, sẽ thi uống rượu, xem coi ai thật sự mới là tửu lượng cao nhất.
Theo lời của tộc trưởng Văn Lang, có năm vò rượu lớn được mang tới. Mỗi vò đều to bằng một ôm tay, xem ra bên trong có rất nhiều rượu nha. Chỉ còn năm người tự cho là tỉnh táo nhất bước vào vòng thi đấu. Y Thần, An Thọ Xương, Khang Lang, Hoàng Vân Phong và Hoa Ca.
Y Thần đứng nhìn vò rượu lớn chăm chăm. Hoàng Vân Phong, trước giờ vẫn im lặng không ngờ cuối cùng lại nói.
- Sứ quân, lẽ nào không dám đấu?
- Chỉ có ngươi mới không dám đấu, ‘gắp lửa bỏ tay người’. – Y Thần khinh khi cười đáp trả.
Địch thủ đã gửi chiến thư đến tận cửa, sao hắn lại không dám ra ứng chiến. Lửa đã bốc cao đến đầu, hắn không cách gì kiểm soát nổi. Y Thần cởi tung áo ra, mình trần ôm vò rượu lên.
- Các vị, chúng ta cùng uống nào.
Cả năm người cùng ôm vò rượu lên uống ừng ực từng hơi. Tộc trưởng Hoa Ca là người bỏ cuộc trước tiên. Ông ta ngồi xuống, lắc lắc tay rồi chỉ vào bụng mình. Xem ra không thể chứa thêm tý rượu nào nữa rồi. Khang Lang là người rớt đài tiếp theo, nhưng bộ dạng của thua cuộc khó coi vô cùng. Lão bụm chặt miệng mình, thế nhưng rượu cứ chảy tràn ra khỏi lỗ mũi.
Tiếng chum rơi vỡ, lão tộc trưởng của Bách Việt cuối cùng cũng tới hạn, cả người lảo đảo ngã xuống. Cuộc tranh ngôi tửu vương xem ra chỉ còn hai người trẻ tuổi. Dù có thua ai, Y thần cũng không muốn thua tên Hoàng Vân Phong này. Hắn uống càng nhanh hơn nữa, cuối cùng cũng uống hết vò rượu tới giọt cuối. Y Thần dốc ngược vò rượu trong tiếng reo hò vang dậy của đại sảnh đường. Hoàng Vân Phong cũng đã uống xong, nhưng lại chậm hơn một chút.
Mấy lão tộc trưởng lảo đảo đi đến chúc mừng Y Thần. Từ thái độ ngạo mạn, bọn họ chuyển sang kính nể hắn vô cùng. Đã tìm được người thắng cuộc, đêm cũng đã tàn, người của các bộ tộc cũng bắt đầu từ biệt về phòng nghỉ.
Y Thần đứng ở cửa mỉm cười chào đến người cuối cùng ra về. Cửa đại môn vừa khép lại cũng là lúc Y Thần bước đến giới hạn cuối cùng. Hắn xụi lơ ngã xuống.
Y Thần lần đầu tiên uống rượu, còn chưa biết rượu lợi hại như thế nào. Cảm thấy ngoài vị cay nồng thì rượu cũng không mang lại cảm giác gì khác biệt. Hắn không biết trời cao đất rộng, liền uống tì tì không biết tiết chế. Nào ngờ đâu rượu uống lâu mới phát huy tác dụng, cơn say bất chợt ập đến. Hắn như con diều đứt dây ngã ngay xuống đất. May mà Lạc Mai đứng ngay bên cạnh, nhanh tay đỡ không để hắn đập đầu xuống sàn.
- Bộ huynh bị ngốc sao.