Chương 4: Cánh chim bạt gió
Mấy ngày sau đó, là những ngày bị hành hạ của Y Thần. Ngày ngày phải sử dụng biết bao là thuốc bổ nhưng chẳng hiểu vì sao cứ mỗi lần nhập định, chân khí luân chuyển chưa hết một vòng thì hắn lập tức bị hộc máu. Võ công thăng tiến đâu không thấy, mà chỉ thấy ngay cả mức ban đầu cũng không bằng được.
Đang lúc hắn ngồi nghiền ngẫm các bí kíp luyện võ, thì có một bóng đen bí ẩn đứng lấp ló ngoài cửa. Lạc Mai cẩn thận ghi chép vào sổ tay của mình: “Mỗi ngày không được dùng quá tám loại thuốc, uống không quá mười lần, nếu không sẽ hộc máu. Và Kỷ Tử không dùng chung với Minh Đạo, nếu không sẽ nổi mụn khó coi trên mặt...” Đó là kết quả mấy ngày nghiên cứu, thử thuốc mới trên người Y Thần.
Sau đó nàng lẳng lặng bứơc đi, suy suy nghĩ nghĩ xem hôm nay sẽ dùng loại thuốc mới nào. Mấy ngày liên tiếp thử thuốc, sổ tay của nàng dày lên trông thấy. Lạc Mai mỉm cười hì hì, thật là khó kiếm được người nào có nội công thâm hậu như hắn, có thể liên tiếp dùng thử thuốc mà không nguy hiểm tính mạng. Đây là một cơ hội hiếm có trên đời, bất cứ một đại phu nào như nàng cũng không thể bỏ qua.
^_^
Rốt cuộc cũng chờ đến ngày thứ bảy. Sau khi Lạc Mai ngâm bàn chân trái của Y Thần vào thau thuốc màu xanh lá đặc quánh, nàng vớt lên nhìn bàn chân đã liền sẹo, chăm chú như đang nghiên cứu một mẫu vật. Nàng tỉ mỉ xoay qua lật lại, sờ sờ nắn nắn xem gân xương đã hoàn toàn bình ổn chưa. Mấy ngày nay vết thương trên người hắn đã lành, không cần thay băng nữa, hắn lại không chịu để cho nàng thay đồ. Vậy là mất đi dịp ăn đậu hủ, đành phải cầm bàn chân hắn sờ nắn cho đỡ thèm vậy.
- Được rồi, đã hoàn toàn lành rồi! – Cuối cùng nàng chán nản, buông tha bàn chân của hắn.
- Có thể ra ngoài được chưa? – Hắn hồ hởi vui mừng hỏi.
- Được rồi, để muội lấy áo cho huynh thay để ra ngoài.
Lạc Mai lấy từ trong tủ đồ của hắn một chiếc trường bào dài màu xám, dây thắt lưng cùng dây buộc tóc mới. Mấy ngày nay nàng chăm sóc hắn, vốn đã quen thuộc đồ dùng của hắn giống như đồ cá nhân của mình rồi.
Lạc Mai đưa bộ trường bào để hắn tự mặc vào. Còn nàng lau chân cho hắn, rồi mang chiếc ủng trái cẩn thận, sau đó nàng tiện chân đá chiếc ủng phải vào gầm giường. Thấy chưa, nàng là một người tinh tế đến như vậy, nàng không muốn hắn đang vui lên trở nên bực bội vì chuyện giày ủng.
Lạc Mai xoay qua định đi đổ thau thuốc thì Y Thần đã chụp ngay cây ngân tiên của mình. Hắn vung mạnh cuốn sợi roi lên cái dầm ngang xà nhà, mượn đà của sợi dây bay thẳng ra ngoài cửa. Lạc Mai quay lại, đã thấy bóng dáng phiêu lãng của hắn tung bay trên khoảng không giữa hai vách đá cheo leo. Hắn giống như một chú chim ưng đã lâu ngày mới được tung cánh trên bầu trời. Nàng mỉm cười “Dáng điệu phiêu dật xuất trần này mới chính là huynh chứ. Điệu bộ ủ rủ trốn trong phòng mấy ngày qua thật không giống huynh chút nào”.
Y Thần ngồi trên ngọn dầm cao nhất, xa nhất trên đỉnh hang đá lộ thiên. Trời bên ngoài hôm nay khá tốt, tuyết chỉ rơi nhè nhẹ. Y Thần ngửa mặt ra để những bông tuyết bay chạm vào da mặt. “Lạnh Buốt”. Mấy ngày qua trốn mãi trong phòng, hắn gần như đã quên mất tuyết lạnh như thế nào. “Tê tái”. Những thứ xinh đẹp mang màu trắng thanh tao tinh khiết đó đã luôn cuốn hút hắn vô cùng. Sự lạnh lẽo của tuyết làm hắn cảm thấy tâm hồn mình tê dại, mê mang. Liệu đây có phải là cảm giác của những con người đi lạc trong vùng băng giá. Mê mang, chỉ muốn dừng chân để ngủ ... một giấc ngàn thu.
Như Tuyết, nàng đối với hắn cũng giống như sự quyến rũ chết chóc của băng tuyết. Mê mang, tê liệt, khiến hắn quên hết mọi sự trên đời. Nàng chính là một liều thuốc nghiện, một cơn bệnh cảm mà hắn là bệnh nhân. Như Tuyết, nàng xinh đẹp, lạnh lùng, cao quý. Như Tuyết, tại sao nàng lại phản bội hắn, cố tình dồn hắn vào con đường chết.
“Tại sao?” Hắn gào thét trong cơn gió lốc.
“Bởi vì ta hận ngươi.” Nàng lạnh lùng trả lời.
Có một người cũng vừa dùng khinh công bay lên cây xà ngang.
- Huynh quên mang theo áo choàng. – Lạc Mai tiến đến bên hắn, choàng chiếc áo khoác lông xám dài lên vai hắn.
Y Thần hít một hơi, hương vị thảo dược nồng nàn tràn vào mũi hắn. Trên người nàng lúc nào cũng nồng đậm mùi của thuốc thang, thảo dược. Chiếc áo khoát lông làm cái lạnh của tuyết bớt đi, cảm giác ấm áp toàn thân lan toả. Y Thần giật mình, thì ra không phải sự yên bình lạnh lẽo của tuyết mới cho hắn cảm giác thoải mái, mà chính cái sự ấm áp này mới là cái hắn đang tìm kiếm. Y Thần ngước mắt nhìn Lạc Mai. Hắn là bệnh nhân, còn nàng chính là một chén thuốc ấm. Không tự chủ được hắn nhoẻn mịn cười với nàng.
- Huynh không sao, cũng không lạnh lắm.
Nụ cười của Y Thần làm Lạc Mai chao đảo. Nàng cảm thấy trong ngực nhói lên một cái đầy đau đớn. Thà hắn cứ tỏ ra lạnh lùng xa cách, hay hung dữ la mắng nàng như mọi khi. Chứ gương mặt này ... làm nàng đau tim quá.
- Cái gì mà không lạnh. Huynh có biết tại sao giọng nói lại bị khàn như vậy không? Ban đêm còn ho liên miên, lúc nào hô hấp cũng đau đớn khó khăn không? Bởi vì huynh đã mắc bệnh hen suyễn rồi. Hơn nữa còn là mãn tính không bao giờ trị khỏi. Còn bảo là không lạnh, chính vì bị chôn ngoài tuyết lạnh hơn bảy ngày huynh mới ra nông nỗi này đó. – Lạc Mai đột nhiên nổi giận, la hét đến đỏ mặt tía tai. Thực ra nàng đang dùng sự tức giận để che dấu sự thật là mặt nàng sắp đỏ ửng lên vì nụ cười của hắn.
- Sao muội biết huynh bị chôn ngoài tuyết hết bảy ngày? – Y Thần ngạc nhiên hỏi.
- Vì ... vì muội chẩn bệnh cho huynh nên biết. – Lạc Mai nhanh chóng đánh Lạc hướng, hắn chắc chắn không muốn ai biết chuyện của mình.
- Chẩn bệnh mà cũng đoán được cả nguyên nhân à? – Y Thần nghi ngờ thái độ của nàng.
- Sao lại không được. Huynh không tin muội à? Muội là đại phu đó nha.
Y Thần thở dài không thể hỏi thêm được nữa. Mỗi lần nàng giở giọng đại phu ra hắn đều không thể cãi lại. Ai bảo hắn không giỏi y lý, không phải là đại phu cơ chứ.
- Có muốn ra khỏi Ngạo Phong trại dạo chơi không? – Y Thần đột nhiên hỏi lãng sang chuyện khác.
- Ra ngoài, bằng cách gì, cưỡi ngựa hả? – Lạc Mai ngây ngô hỏi.
- Không.
Y Thần lại nhoẻn miệng cười thêm lần nữa. Lần này thì đau tim thật rồi, Lạc Mai thấy chân mình nhũn ra đứng không nổi. Nàng lùi hai bước để trụ vững thân người lại, ai ngờ loạng choạng xém nữa bước hụt ra ngoài. Nàng đang đứng trên một xà gỗ lớn rộng có bốn tấc, cao hàng trăm thước so với đáy hang bên dưới. Y Thần chụp lấy tay nàng.
- Cẩn thận!
- Cảm ơn huynh.
Sau đó hắn cũng không buông tay nàng ra, vẫn cầm chặt. Bàn tay kia đưa lên miệng, huýt hai tiếng dài. Tiếng huýt sáo dội vào hai bên vách đá vang đi xa xa. Chỉ một lát sau trên bầu trời xuất hiện một chấm đen lớn, càng lúc càng bay đến gần. Mắt Lạc Mai trợn tròn mắt muốn rớt ra ngoài khi trông thấy một con đại điêu bay tới. Thân mình nó còn lớn hơn ngựa, sải cánh rộng hơn mười mét. Mỏ ưng, mắt sắc, toàn thân lấp lánh lông xám.
Nàng trầm trồ, “Thật là một con ưng khổng lồ.” Còn chưa nói hết câu, Đaị Ưng đã lao thẳng tới tới chỗ hai người bọn họ, gần đến nỗi như sắp chạm phải người nàng. Sau đó nó nghiêng cánh lướt ngang qua, tạo thành một cơn lốc nhỏ làm Lạc Mai chao đảo. Nàng nắm chặt hơn vào tay Y Thần để lấy thăng bằng. Thế nhưng lần này không có vẻ gì hắn sẽ giúp nàng đứng vững trở lại. Lạc Mai cất tiếng la thảm thiết, thất thanh khi Y Thần tung mình ra khỏi thanh xà gỗ. Tay hắn lại nắm chặt lấy tay nàng, lôi cả thân người nàng theo, rơi xuống khoảng không mấy trăm thước bên dưới.
Đại ưng lại đảo cánh một lần nữa, hứng trọn thân hình hai người bọn họ. Thì ra trên lưng nó có mang sẵn một bộ yên cương, chắn chắc là con vật để cưỡi quen thuộc với Y Thần. Sau cú rơi tự do, Lạc Mai còn chưa hết bần thần thì Đại ưng lại lộn thêm một vòng nữa, lấy đà vọt ra khỏi miệng mở rộng của trần hang. Chỉ vừa kịp dừng lại hít một hơi, Lạc Mai lại la lên chói lói “Aaaaaaaaaaa...”
Đại ưng mang theo hai người cưỡi trên lưng phóng vọt khỏi trần hang, lao ra khoảng không gian bao la vô tận bên ngoài. Mặt đấy phủ đầy tuyết, trắng xoá sườn núi. Nơi nơi chỉ còn thấy tuyết, toàn bộ đều là một màu trắng của tuyết. Quả nhiên Thiên Mẫu sơn là thế giới của tuyết trắng. Thời gian có vẻ đang là giữa trưa, vậy mà mặt trời không chiếu xuyên qua được màn mây mù mịt. Nhưng cũng may là như vậy, nếu không chắc bọn họ đã bị màu trắng của tuyết làm cho loá cả mắt rồi.
Lạc Mai hét đến khản cả họng, đứt cả hơi mới im lại. Thật sự là khinh dị mà, tự nhiên bị lôi theo rơi xuống đất, lại tự nhiên bị mang bay vọt lên trời cao. Đây là trải nghiệm khủng khiếp đầu tiên trong đời nàng. Chỉ đến khi nàng bình tĩnh nhìn nhìn lại, thì mới hay mình đang cưỡi trên mình con Đại ưng, lướt gió bay trên trời. Nàng quờ quạng xung quanh xem có gì nắm chặt được không, bay cao như vậy nàng rất sợ bị rơi xuống á.
Còn có một người nữa ngồi phía sau nàng. Hơi ấm của hắn lan toả qua cả người nàng. Cánh tay của hắn vòng ra phía trước người nàng nắm chặt dây cương. Giọng nói khàn khàn quen thuộc vang lên bên tai nàng, gần đến mức làm tim nàng đập mạnh, còn đáng sợ hơn khi phát hiện mình rơi xuống đất.
- Đã la lên đủ chưa? – Giọng nói phía sau mỉa mai.
- Đủ ... đủ rồi! – Lạc Mai nuốt nước miếng đánh ực, không ngờ lời nói ra miệng đã trở thành lắp bắp như vậy.
- Hằng ngày thật không nhìn ra muội lại nhát gan như vậy. – Giọng Y thần có thêm phần cười cợt.
- Nhát gan ... hồi nào! – Tuy đang sợ nhưng nàng nói cứng.
- Vậy sao? – Giọng nói sau lưng rõ ràng đang châm chọc nàng.
Y Thần nghiêng người đi một chút, Đại ưng lập tức nghiêng người theo. Cánh chim chao lượn trên bầu trời làm Lạc Mai sợ cứng người, nàng run rẩy chộp ngay cánh tay hắn ôm cứng. Mặc kệ tiếng cười châm chọc từ phía sau, nàng vẫn ôm tay hắn không chịu buông ra. Mà đột nhiên nàng cũng cảm nhận cánh tay đó cũng đang choàng qua vai, ôm vòng thắt lưng mình. Lạc Mai không còn run rẩy nữa. Nàng cảm nhận được mình đang được an toàn trong vòng tay này.
- Đại ưng này là vật cưỡi của huynh hả? – Tuy đã đoán ra nhưng Lạc Mai vẫn hỏi lại.
- Ừ. – Y Thần chỉ trả lời ngắn gọn.
- Đã cưỡi lâu chưa? – Giọng nàng có ý nghi ngờ
- Muội không tin ta sao? – Y Thần dửng dưng hỏi lại.
- Chỉ là hỏi cho biết.
- Từ khi mười bảy tuổi. – Sau một hồi im lặng, Y Thần cũng giận dỗi trả lời.
- Vậy bây giờ huynh bao nhiêu tuổi?
- Hai mươi hai.
- Vậy là cũng được năm năm rồi. – Nàng thở phào nhẹ nhõm.
- Muội rõ ràng không tin ta. – Y Thần nổi giận.
- Làm gì có. Mà huynh kiếm được ở đâu ra con này vậy? – Lạc Mai nhanh chóng lãng sang đề tài khác.
- Leo lên ngọn núi cao nhất của Thiên Mẫu sơn để lấy. Trong truyền thuyết kể rằng gần trên đỉnh núi cao nhất của Thiên Mẫu sơn có một tổ chim Đại ưng khổng lồ, lớn đến mức con người có thể cỡi được. Ta tò mò nên lên tìm, quả nhiên tìm được tổ chim này, ta chọn lấy một cái trứng to nhất mang xuống. Khi nở ra Đại ưng, ta nuôi suốt một năm nó mới có thể bay, suốt hai năm mới có thể cưỡi.
Đột nhiên ở phía trước Y Thần truyền đến tiếng cười khúc khích.
- Muội cười cái gì?
- Không, muội chỉ đang nghĩ đến cảnh huynh ấp trứng thì buồn cười không chịu nổi. Có phải huynh suốt ngày mang cái trứng trước bụng, giống như mấy đại thẩm đang mang thai không? – Lạc Mai cười nắc nẻ đến mức phải lấy tay che miệng lại.
- Không, là ta giấu trứng trong phòng rồi ấp. – Y Thần thật thà kể, có lẽ hắn cũng mắc cỡ đến đỏ mặt rồi.
Đại Ưng chao liện trên không trung, mang theo hai người cười cười nói nói.
Lạc Mai đột nhiên nhìn thấy trên triền núi tuyết trắng xoá có một lằn đen dài. Ngoằn nghèo từ chân núi vắt qua hẻm núi sang đến tận phía bên kia Ngọn Thiên Mẫu sơn. Thấy nàng chăm chú nhìn, Y Thần nói.
- Đó chính là con đường Tĩnh Thiên Quan. Bên dưới đó là Đào Đô, nhà của ta. – Giọng của hắn có chút u hoài.
- Tình hình như thế nào rồi? – Lạc Mai quan tâm hỏi.
- Phụ thân ta và sáu vị huynh trưởng thất trận vong thân. Quân Thanh Trà thừa cơ kéo đến tận chân thành Đào Đô vây hãm. Quân Đại đô cũng vừa kéo tới tiếp quản thành, quân Thanh Trà thấy vậy đành rút lui năm dặm. Tình hình là như vậy, tuỳ thời có thể xảy ra chiến tranh bất cứ lúc nào.
- Ở Ngạo Phong trại có bao nhiêu người?
Lạc Mai là người thông minh, nàng biết hắn sẽ không bao giờ chịu ngồi im nhìn quê nhà của mình bị người ta dày xéo. Chắc chắn ngay khi khoẻ lại, có thể ngồi vững trên lưng ngựa là hắn sẽ nhanh chóng xông ra chiến trường nga Thần ngạc nhiên nhìn nàng, không ngờ nàng giống như con sâu trong bụng, biết hắn đang dự tính làm gì.
Hắn mỉm cười, quả nhiên không chọn lầm người.
- Trong trại có một ngàn tám trăm sáu mươi hai người. Một nửa số đó là tàn dư của Bạch Lăng quân, nắm rõ Đào Đô như lòng bàn tay. Chúng ta dĩ nhiên không thể đối kháng trực tiếp với quân Đại đô, mà phải âm thầm đột nhập. Sau đó nội ứng ngoại hiệp, đoạt lại quyền hành tại Đào Đô. Đó là quê nhà của chúng ta. Chỉ cần về đó, bọn ta sẽ không sợ gì hết. – Nàng gần như đã hiểu sự tình rồi, hắn cũng không cần giấu diếm thêm nữa.
- Tức là đối kháng chống lại triều đình rồi! Sau khi vào được Đào Đô rồi có đủ binh lực đối kháng cùng lúc với Thanh Trà và triều đình không?
Nàng nói đã ngay vào trọng điểm của vấn đề. Thấy nàng thông minh đáng yêu quá, Y Thần không kềm được hôn lên tóc nàng một cái. Không ngờ trong một thời gian ngắn mà hai người đã tiến xa đến mức này. Nàng và hắn giống như tâm tư tương thông, hắn nghĩ gì nàng cũng đều nghĩ được như thế ấy. Hắn thật hận mình, sao không gặp được bảo bối đáng yêu này sớm hơn.
- Quân Thanh Trà và triều đình dù cùng lúc tấn công thì Đào Đô vẫn có thể cầm cự được. Muội chưa được thấy Đào Đô thôi, đó là thành trì được xây dựng dùng để phòng thủ tuyệt vời. Hơn nữa quan ải chật hẹp, quân binh không thể bày trận lớn như bên ngoài, mà chỉ có thể xếp hàng một, rất thuận tiện cho quân ta tiêu diệt địch.
- Nếu chỉ ngồi im phòng thủ e rằng rất mau sức cùng lực kiệt. Phía bên ngoài huynh còn liên kết với ai nữa.
- Thành tiểu thư, muội nói coi. – Hắn mỉm cười, càng lúc càng yêu nàng mất rồi.
- Nếu huynh