Chương 5: Vì ta là đại phu
Cảm giác đau đớn làm Lạc Mai tỉnh lại. Nàng nhìn quanh quất xung quanh. “Chẳng lẽ ra khỏi nhà không xem giờ xuất hành, tại sao trong vòng có nửa tháng, hai lần tỉnh dậy đều thấy bị đem nhốt trong nhà lao?” Lạc Mai đang bị treo trên giá gỗ dùng để trói đánh phạm nhân, trước mặt nàng là một cô nương xinh đẹp, hình như là chủ nhân cái tát vừa làm nàng tỉnh dậy.
Lạc Mai nhăn nhăn trán nhớ lại. Nàng cùng mười một người bọn Quân sau khi rời khỏi Thính Phong các đã tới tửu điếm mua rượu. Nàng đã hết mực nài ép bọn họ uống cùng nhằm tìm ình thêm một ít đồng phạm. Bọn họ kiên quyết chối từ, đối với người phương bắc bọn họ, uống rượu là lệnh cấm. Tuy rượu cho ta cảm giác nóng người lên nhưng lại nhanh chóng làm truỵ tim mạch. Trong điều kiện lạnh giá như tại đây, truỵ tim mạch nhẹ cũng có thể gây ra vấn đề sống chết. “Hừ không uống thì thôi!” Một mình nàng uống, sau đó còn mua thêm hai vò mang về Ngạo Phong trại từ từ uống tiếp.
Nàng đã cẩn thận căn dặn bọn họ không được lộ chuyện này cho Y Thần biết. Huynh ấy là sư đệ của đại ca nàng, huynh ấy mà biết nàng uống rượu thì thế nào chuyện cũng đến tai đại ca. Mười một người bọn họ dạ rân, nhưng nàng vẫn chưa tin tưởng lắm. Đông người càng dễ lộ ra chuyện. Cũng tại Y Thần hết, tự nhiên lại bảo Quân mang theo bao nhiêu là người. Chỉ là đi gửi có mấy tờ giấy, cũng đâu cần rình rang vậy.
Nàng chỉ không ngờ đi gửi thư cũng có thể bị cướp thật. Bọn chúng không biết là bọn người nào, toàn thân mặt đồ trắng nấp sẵn trong tuyết. Công nhận thực lực bọn họ cũng cao cường, người ở Ngạo Phong trại ai nấy đều có võ công, nhưng không ai nhận ra được. Thấy có biến, Lạc Mai ngay lập tức nhảy xuống ngựa, ôm hai vò rượu đi nấp. ‘Mấy chỗ có thể làm vỡ đồ, tốt nhất nên tránh xa’, đó chính là Thành gia khẩu quyết. Nếu đánh nhau một hồi vỡ mất hai vò rượu của nàng thì sao.
Mười một người của Quân đánh nhau với hai mươi tên áo trắng cũng tạm coi như chiếm ưu thế. Nào ngờ xuất hiện một cơn gió lốc, một nữ nhân xuất hiện, tay không giết hết năm sáu người trong nhóm của Quân. Thấy gã sắp sửa bị giết, nàng cũng không cầm được, bèn chạy ra ngăn cản. Í da, ai bảo có quen biết gã làm chi, nàng cũng không thể thấy chết không cứu. Hơn nữa nơi đây tuyết trắng mênh mông, dù nàng có bỏ chạy một mình cũng không biết đi hướng nào. Phiến thành thì đi đã xa, Ngạo Phong trại thì còn lâu mới tới. Chi bằng để Quân chạy thoát về báo tin cho Y Thần, cơ may gã thoát được còn cao hơn nàng.
- Tiểu thư! – Quân la lên ngạc nhiên khi thấy nàng xuất hiện.
- Tiểu thư? Từ bao giờ người họ Hàn các ngươi lại có thêm một tiểu thư? – Nữ nhân xinh đẹp độc ác lên tiếng.
- Mau thoát. Về báo với Y Thần. Đi.
Lạc Mai nhặt được một thanh kiếm xông ra chặn ma trảo của nữ nhân kia. Ả tay không đã giết hết mười tên hộ vệ đi theo, những móng tay dài của ả vẫn còn rỏ máu tong tong xuống nền tuyết trắng.
- Y Thần, hắn còn sống sao? – Nữ nhân độc ác giận dữ nhìn nàng. – Còn ngươi là ai? Là người đàn bà mới của hắn?
- Ta là gì của huynh ấy liên quan gì đến người, mụ xấu xí độc ác.
‘Dù con vịt chết, cái mỏ còn cứng’, Lạc Mai mạnh miệng trả treo. Hơn nữa đấu còn chưa đấu, làm sao biết ai hơn ai.
- Quân mau chạy đi!
- Tiểu thư. – Tên bồ tượng đó không dám chạy, chỉ biết đứng như trời trồng kêu “tiểu thư, tiểu thư”.
- Mau đi báo với Y Thần, để huynh ấy phái người đi cứu ta.
Chỉ khi Lạc Mai giải thích rõ ràng như vậy, Quân mới chịu bỏ đi. Trên vai hắn còn có một vết thương do kiếm đâm xuyên qua, máu chảy đầm đìa. Không biết có chạy về nổi tới Ngạo Phong trại hay không.
Quả nhiên nữ nhân độc ác kia có bản lĩnh, chỉ mười chiêu đã ép Lạc Mai vào thế hạ phong. Thấy không ổn, Lạc Mai bền tung tuyệt chiêu cuối. Nàng lấy trong người ra lọ mê dược quăng về phía đối phương, sau đó tung cước bỏ chạy. Nào ngờ lọ thuốc mê đó vô dụng với ả ác phụ. Lạc Mai chẳng những không chạy thoát, còn bị mụ ta nắm chân, làm nàng ụp cả người xuống đất.
Sau đó nàng bị đánh ngất rồi mang về đây.
- Thật tạ ơn trời đất! Tiểu thư xinh đẹp, cảm ơn người đã độ nhân độ lượng tha mạng cho ta. – Lạc Mai cười hì hì, mượn tạm gương mặt xu nịnh làm thân của đại ca Thành Lạc Nhân. Đang trong tay người khác thì không nên làm mất lòng họ.
- Nha đầu xấu xí! Ngươi là ai, mau nói? - Ả ác phụ không thèm đếm xỉa đến lời nịnh hót của Lạc Mai, giáng cho nàng một cái tát.
- Ta nói ngươi mụ già độc ác kia. Ta có óan thù gì với ngươi, mà bắt ta về đây? – Lạc Mai hung hắn trở mặt. Nàng cũng rất giống tính tình cộc cằn, thù dai của nhị ca Thành Lạc Thiên. – Tên râu đã chạy về báo cho Y Thần ca rồi, huynh ấy nhất định kéo quân đến đây sang bằng cái ổ chó của người.
Dù sao Y Thần cũng là thất công tử của Hàn Bá sứ quân, chắc danh tiếng cũng phải có trọng lượng ở vùng Thiên Mẫu Sơn này. Lạc Mai thua trận chứ không thua thế, quyết định mang tên hắn ra, làm ‘cáo mượn oai hùm’.
- Hừ, Y Thần. Hắn còn dám đến đây sao? Lần trước hắn vì một người phụ nữ hại cho thân bại danh liệt, cả mạng cũng xém mất. Lần này còn dám đến đây cứu người ư? - Ả độc phụ cười gằn.
- Người phụ nữ khác huynh ấy có thể không đến cứu. Nhưng là ta nên nhất định huynh ấy sẽ đến cứu? – Lạc Mai hùng hồn tuyên bố.
- Tại sao chứ, nữ nhân trên đời này thiếu gì? Mất người này lại kiếm ngay được một người khác, hắn cần gì phải nhọc công cứu ngươi. – Giọng ả ta có chút giận dữ ghen tức.
- Vì ta không phải là nữ nhân của huynh ấy. Ta là đại phu!
^_^
Băng cung tráng lệ uy nghi nằm vắt ngang qua hẻm núi Thiên Môn Đạo, tất cả đều ánh lên vẻ long lanh, lấp lánh. Tường thành bằng băng; cửa, mái chạm trổ tinh xảo trên băng; những cầu treo, tháp canh cũng bằng băng. Ở nơi quanh năm lạnh lẽo như Thiên Môn Đạo, băng tuyết còn rắn chắc hơn cả đá, mà càng dễ tạo hình hơn đá. Vì vậy Băng cung mới được xây nên từ băng.
Người trong trong Băng cung tất cả đều là nữ nhi, gương mặt trắng toát, tia nhìn sắc bén, ánh lên vẻ ngạo mạn lạnh lùng. Tất cả bọn họ đều là môn đồ tôn thờ Vĩnh Cửu đại thần, vị thần bất sinh bất diệt hùng mạnh nhất trong toàn vũ trụ. Môn đồ trong giáo đều là người được nuôi lớn từ khi còn là trẻ sơ sinh, vì vậy toàn bộ nhân sinh quan, triết lý sống, tình cảm của họ đều được dạy dỗ theo tư tưởng của Vĩnh Cửu thần. Giữ thân trong sạch mới có thể giữ cho linh hồn bất sinh bất diệt, vì vậy, đàn ông trên đời đều là kẻ thù của họ.
Trong lịch sử của băng cung có một vết nhơ. Thần lịch năm tám trăm sáu mươi bảy, nam nhân đột nhập Băng cung, bắt cóc đi thánh nữ Như Tuyết, người sắp được sắc phong là học đồ của giáo chủ.
Ba năm sau Như Tuyết trở về.
Nàng ta trên người chỉ có một mảnh vải che mỏng manh, đôi chân rướm máu vì lội đi trong băng tuyết, cả người tím tái hư nhược. Theo luật của Băng cung, ‘không được đem thứ gì từ bên ngoài vào, ngoại từ thân thể trong sạch của ngươi’. Như Tuyết rã rời quỳ trước đại điện, đón chờ sự trừng phạt của giáo chủ.
Hai bên điện là mấy trăm nữ nhân áo trắng thuộc hạng môn đồ. Trên bục cao hai mươi bốn người mặt áo xanh da trời, biểu thị cấp bậc thiên sứ của họ. Còn tận phía trên đỉnh đài cao chính là giáo chủ áo đỏ đang ngồi.
Tất cả đều giữ gương mặt lạnh lùng, bình thản nhìn nàng.
- Như Tuyết, thân ngươi có còn trong sạch để thờ phụng Vĩnh cửu thần không? – Thiên sứ trưởng lão nói.
- Môn đồ đã bị người ta làm vấy bẩn.
- Vậy sao ngươi còn dám quay về? – Một lão bà thiên sứ khác nói. truyện copy từ
- Vì môn đồ cả đời này chỉ yêu thương Vĩnh Cửu đại thần, chỉ có Băng cung là nhà, các môn đồ của Vĩnh Cửu thần là tỷ muội.
- Thế giới bên ngoài như thế nào? – Thiên sứ lão bà hỏi, giống như là giáo viên đang dạy học sinh.
- Rất là dơ bẩn. – Học sinh Như Tuyết trả lời rất đúng bài. Các môn đồ cấp thấp tuy vẫn im lặng, nhưng cũng đã nhận được bài học chứng thực rằng thế giới bên ngoài rất dơ bẩn.
- Như Tuyết, trên người ngươi bây giờ chứa đầy sự ô uế của nhân gian. Ngươi trở về sẽ làm bẩn bậc thềm của Băng cung chúng ta. Chỉ có một cách duy nhất, đó là dùng máu của kẻ đã làm dơ bẩn ngươi mà gột sạch. Hãy đi ra ngoài đi, mang theo Lang Vương quân cắn giết hết kẻ thù của ngươi, đem máu hắn mà tắm sạch hết nhơ nhuốc. – Giọng thiên sứ lão bà vẫn đều đều bình thản, nhưng không ngờ lại rất độc ác vô lương.
Như Tuyết dập đầu lĩnh mạng. Sau đó lảo đảo bước ra khỏi Băng Cung. Nền băng lạnh toát, bám chặt lấy bàn chân nàng. Như Tuyết vẫn cố gắng bước đi. Từng bước, từng bước chân đều là xé da xé thịt. Ra khỏi Băng cung, phía sau nàng để lại là một hàng dấu chân đẫm máu.
Xung quanh Băng cung có một đàn yêu sói sinh sống. Chúng là những con sói tuyết to lớn, hung hãn, là vật nuôi của Băng cung. Mỗi khi phát hiện có nam nhân nào đến gần chúng đều lao tới tấn công ăn thịt. Vì vậy trước giờ những người đi qua được Thiên Môn Đạo đều là nữ nhân.
Ngửi ngửi thấy mùi máu, những con sói tuyết ngóc đầu dậy, xem xét người vừa mới xuất hiện. Sau khi nhận ra người quen, chúng mới thôi gầm gừ đe doạ, đồng loạt dạt sang hai bên nhường lối đi cho Lang Vương. Con sói xám duy nhất trong đàn, con sói to lớn nhất, hung dữ nhất.
Như Tuyết bước đến vuốt ve cái mỏm sói ướt át. Nàng cúi đầu.
- Lang Vương, xin hãy ôn đồ của Vĩnh Cửu thần một ước nguyện ...
Một lát sau nàng thánh nữ cưỡi bầy sói tuyết lướt đi. Hướng về dốc núi phía bắc Thiên Mẫu sơn, nơi có quân phục kích của Thanh Trà. Nơi đó, nàng tự nguyện hướng tướng quân Thanh Trà xin dâng mình làm con tin, đồng thời kèm thêm mưu kế để gã có thể chắn chắn tiêu diệt hết toàn bộ Bạch Lăng quân. Tướng quân Thanh Trà