Chương 25: Dạ Yến
Ngày hôm đó hoàng cung trang hoàng rực rỡ, khắp nơi treo đèn lồng sáng lung linh. Người người qua lại tấp nập bận rộn chuẩn bị cho thọ yến của Hiền phi. Phía bên ngoài cung từng hàng xe ngựa của các khách quan được mời kéo dài nối nhau tiến vào bên trong hoàng thành.
-Cũng chỉ là một quý phi nhưng không ngờ được hoàng thượng tổ chức tiệc khoản đãi hoành tráng đến vậy.
-Vậy là ngươi chưa nghe gì ư? Hiền phi chính là phi tần hiện nay được hoàng thượng sủng ái nhất. Ngôi vị hoàng hậu để trống đã lâu, có tin đồn Hiền phi sẽ được tấn phong hoàng hậu trong đêm tiệc mừng này.
-Sao có thể được. Nói về vai vế cùng bối phận, người lên ngôi phải là Yến phi, mẹ của thái tử Quang Long chứ.
-Ai... Tất cả đều phải theo ý của hoàng thượng. Mà lòng vua thì vô cùng khó đoán...
Trong đám khách quan có vô số tiếng thì thào bàn tán. Dĩ nhiên là chỉ rì rầm nhỏ thôi, đây không phải là những thứ có thể nói to ra được.
^_^
Một tên lính bước ra chặn chiếc xe ngựa nhìn có vẻ vô cùng tầm thường đang tiến tới. Đêm nay là đêm hội của hoàng gia, khách nhân đến dự đều nếu không phải là hàng vương gia quý tộc thì cũng là quan lớn trọng thần. Tất cả các chiếc xe ngựa khác đều được trang hoàng rực rỡ, không sang cũng đẹp. Chỉ duy nhất có chiếc xe ngựa này nhìn thấy tầm thường nhất. Tuy nhiên tên lính cũng không dám thất thố mà cung kính hỏi chào.
-Xin hỏi trên xe là vị nào, có thể trình bái thiếp để hạ quan kiểm tra không?
Người đánh xe ngựa ghìm cương lại. Đó lá một đại hán cơ bắp săn chắc, mặt mũi nghiêm nghị, nhìn sơ qua cũng biết là hạng võ công thượng thừa. Đặng Đồ Sơn trình lên tấm thiếp son chữ vàng.
-Trên xe là Hộ Sứ tướng quân cùng nha hoàn. Nhận lời mời của Hiền phi đến dự yến tiệc.
Đồ Sơn nhấc tấm màn che bên ngoài để tên thủ vệ nhìn thấy người bên trong. Vị tướng quân nho nhã Kim Thành này sớm đã vang danh khắp chốn rồi. Nhưng khi gặp người thật thì tên thủ vệ cũng không khỏi ngạc nhiên. Nam nhân có nước da sáng trắng rất khác biệt với người dân Triệu đảo vốn hơi ngăm đen. Thân thể hơi gầy nên tuy mặc bộ quan phục võ tướng cũng không hề gây cho người ta cảm giác đe doạ như những tướng quân khác. Người này gương mặt thanh tú, tóc dài suông, mắt to lấp lánh, trên môi lại có nét mỉm cười khiến người khác liền có cảm giác thân thiện.
Tên lính canh liền mỉm cười cúi chào tướng quân, đồng thời liếc nhìn qua nha hoàn bên cạnh. Gã không tránh khỏi hít thở không thông một chút. Tướng quân đã có thể xếp vào hàng ‘giai nhân’ nhưng nha hoàn bên cạnh ngài càng là bậc ‘quốc sắc thiên hương’. Thân thể nhỏ nhắn, gương mặt kiều diễm cùng với ánh mặt gợi tình khiến trái tim của tên lính canh ngẩn ngơ đập mạnh. Hắn không ngờ thất thố đứng nhìn chằm chằm nữ nhân đó cho đến khi Đặng Đồ Sơn nhắc nhở mới lui xuống.
nguồn
Chiếc xe ngựa lại êm ả đi vào trong thành nội, mà tên lính vẫn ngẩn ngơ nhìn theo. Bên trong xe, Lạc Thiên thật vô cùng bất mãn với tên lính canh vô lễ đó. Hắn hôm nay có âm mưu phải tiến hành, nên muốn mọi việc đều phải suông sẽ từ đầu tới cuối. Nếu không hắn đã nhảy ra ăn thua đủ với người lính canh lúc nãy rồi, dám dùng ánh mắt si mê đó nhìn người phụ nữ bên cạnh hắn.
“Thật kỳ lạ.” Dưới mắt Lạc Thiên thì Ngưng Bích chỉ hơi dễ nhìn một chút, nhưng không hiểu tại sao bất cứ nam nhân nào nhìn thấy nàng cũng giống như bị câu dẫn hồn phách, thất thần mê mệt. Quả thật, hắn không nhận ra được khoảng cách trình độ thẩm mỹ giữa con mắt hắn và người bình thường là như thế nào. Ngưng Bích dễ nhìn của hắn, trong mắt người khác chính là một tuyệt thế mỹ nhân. Nếu không nàng cũng không treo bảng đệ nhất hoa khôi mà hành nghề lâu đến vậy. Haizz ... Hắn không tốn một xu mà cũng câu dẫn được một tuyệt thế mỹ nhân về làm tiểu thiếp. Vậy mà lại không biết trân trọng nàng, suốt ngày sai này nọ, nếu là người khác chắc đã đem nàng sủng đến tận nóc nhà rồi. Đúng là có phước mà không biết hưởng.
Chiếc xe ngựa để hai người xuống cửa lớn của hoàng cung. Đặng Đồ Sơn phải đánh xe qua khu chuồng ngựa, là người tiếp ứng vòng ngoài. Lạc Thiên chắc chắn phải đóng vai trò dự tiệc, hắn đoán rằng mình sẽ không yên với công chúa Triệu Mẫn Chi; vì vậy hết thảy nhiệm vụ nguy hiểm lần này đành phải giao hết cho Ngưng Bích. Chỉ có nàng mới không làm cho người ta chú ý, có thể tuỳ thời ly khai đi đến Trường Hành cung trộm bản đồ. Một tháng qua Lạc Thiên sai nàng học thuật ẩn thân, kinh công; lại liên tục phải luyện tập ẩn nấp xung quanh hắn cũng chính vì mục đích này: vào hoàng cung trộm báu vật.
Hắn vừa bước vào sảnh lớn đã ngay lập tức thu hút sự chú ý của người khác, mục đích hôm nay của hắn cũng chính là thu hút sự chú ý của mọi người mà. Ai cũng đang vận lễ phục xa hoa xinh đẹp, chỉ có mình hắn là bận quan phục. Mà cái bộ quan phục của võ tướng đó khi khoát lên thên người mảnh dẻ của hắn lại càng khiến người ta chú ý đến vẻ nho nhã của hắn nhiều hơn. Đứng giữa một đám người to lớn mập mạp, da nâu, tóc quăn thì Lạc Thiên cũng như một bông hoa nổi bật giữa đám lá cây. Mái tóc của hắn cột cao, hờ hững thả dài sau lưng như một làn suối mềm mại khiến nhiều người trầm trồ không thôi.
Trước đây có nhiều người đã nghe qua danh Hộ Sứ tướng quân vô cùng thanh tú yểu điệu, nhưng chưa từng biết mặt. Đến nay vừa thấy người bước vào, họ đã chắc mẫm ngay đó chính là hắn. Không ai trong đám quan viên lại có được cái vẽ nho nhã, tự nhiên lãng đãng như mây trời giống hắn được. Mẫn Chi ngay từ đằng xa vừa nhìn thấy hắn đã nhào tới ngay. Hắn quỳ xuống thi lễ.
-Tiểu tướng tham kiến công chúa.
-Miễn lễ, Kim công tử ... tướng quân đứng lên.- Mẫn Chi mỉm cười e thẹn.
Mới một tháng không gặp nàng đã biến đổi không ngờ. Thiếu nữ mười lăm tuổi là giai đoạn biến đổi kỳ diệu nhất. Bớt đi một chút tinh nghịch trẻ con, thêm vào một chút thiếu nữ kiều diễm. Nàng đẹp tựa như trăng rằm, dáng vẻ cao sang quý phái thoát ra từ gót chân đến hơi thở. Vẻ hoàng quyền rực rỡ như sáng chói khắp người nàng. Bộ quần áo quý giá lấp lánh như muôn ngàn tinh tú làm loá mắt người xem. Nàng đã chờ rất lâu mới đến ngày diện bộ quần áo cầu kỳ này. Thiếu nữ đang yêu luôn muốn mình trở nên xinh đẹp hơn trong mắt người trong mộng.
Khách quan khắp nơi tập trung sự chú ý vào hai người đang đứng trò chuyện giữa sảnh. Bọn họ giống như minh châu, bảo ngọc; dù không làm gì cũng tự phát ra tia lấp lánh thu hút ánh nhìn của mọi người. Lạc