Chương 26: Diễn tiến bất ngờ!
Chỉ có hai nam nhân so vai sóng bước trong vườn, tất cả đám thị vệ đều phải lùi ra xa canh giữ xung quanh. Nếu là trước đây, Lạc Thiên cũng không ngờ mình lại có dịp gần gũi hoàng đế Triệu Đảo đến như thế này. Người ta nói “Gần vua như gần cọp.” Hắn mấy lần cố nhìn để đoán biết tâm ý của lão hoàng đế này, nhưng cuối cùng cũng nhìn không ra. Không nắm rõ đối phương đang dự tính điều gì, hắn thật khó để đưa ra được kế sách chống đỡ.
-Kim ái khanh, ngươi đếm được bao nhiêu lá cờ cắm trên kỳ đài đằng xa kia? – Cuối cùng hoàng đế cũng mở kim khẩu trước.
Lạc Thiên nhìn theo hướng tay chỉ của hoàng đế. Đó là một tháp đài đắp cao năm tầng, cách xa ngự hoa viên có lẽ khoảng một dặm, trên đó giương cờ của tất cả các dân tộc trên Triệu Đảo này. Đang lúc giữa đêm, nên chỉ nhìn được lờ mờ những hình dáng nhấp nhô như ngọn cây của kỳ đài.
-Dạ bẩm hoàng thượng, có một ngàn không trăm lẻ bốn lá cờ ạ. – Mắt của Lạc Thiên vốn không phải chỉ là hư danh. Chỉ có một thử thách nho nhỏ đó thật không thể gây khó khăn cho hắn.
Hoàng đế thở ra một hơi thật dài, dường như ông vừa rút ra kết luận gì đó qua câu trả lời này rồi.
-Trẫm được các quan viên quản lý bên quân cơ bộ báo lại, Tây Viên quân do khanh thống lãnh chỉ trong một tháng đã làm vượt chỉ tiêu của ba tháng trước đó rồi. Hơn nữa, toàn quân đã trải qua một cuộc cải cách lớn. Chẳng những thực lực hùng mạnh, sĩ khí dâng à còn tái lập lại kỷ cương nghiêm minh. Khanh có biết trước đó Tây Viên quân là một đội ngũ như thế nào không?
-Thần không dám mạo phạm quân uy của hoàng thượng, nhưng trước đó Tây Viên quân chỉ là một đoàn quân tệ hại, vô dụng chẳng khác nào một nắm đất rời. – Lạc Thiên vừa trả lời vừa nhìn hoàng đế thăm dò.
Đột nhiên hoàng đế cười to, trước giờ cũng chưa ai dám nói quân binh của Triệu Đảo là một nắm đất rời vô dụng được.
-Khanh có biết tại sao trẫm giao quyền thống lãnh Tây Viên ột người không có kinh nghiệm luyện binh như khanh không?
-Hạ thần ngu muội. Là do công chúa ép hoàng thượng phải ban chức cho hạ thần. Nhưng hạ thần lại là một kẻ thôn dã xuất thân không rõ ràng, tài mòn sức hẹp; trong triều các vị trí thì đã đầy đủ rồi. Hoàng thượng sai hạ thần nhậm chức ở một vị trí ít ảnh hưởng nhất, một quân đoàn ít thực lực nhất. Dù có làm sai, làm hỏng, cũng không thể tệ hơn được nữa. – Nếu đoán hoài không được, Lạc Thiên bèn dùng chiêu ngửa bài để đối phó.
-Bây giờ thì khanh thấy Tây Viên quân như thế nào.
-Là đất sét được nhạo nặn kỹ có thể tạo hình. Chỉ cần chờ qua đủ thời gian tôi luyện, sẽ trở thành đồ gốm nhất đẳng có giá trị cao.
-Đất rời trở thành đồ gốm. Ví dụ thú vị lắm. – Hoàng đế cười to. – Ngươi quả thật không chỉ là tài hèn sức mọn. Kim khanh, ngươi thấy vườn thượng uyển này như thế nào?
Hoàng đế đột nhiên quay sang hỏi chuyện không liên quan gì. Nhưng câu hỏi này giống như chọt phải chỗ ngứa của Lạc Thiên, lời hắn phun ra không kịp nhặt lại.
-Phải nói là vô cùng mất mặt. Tuy kiến thiết vườn theo dạng vuông ngoài tròn trong, nhưng tường bao xung quanh lại xây dựng nhấp nhô không đều. Mặt tường phía bắc và mặt tường phía tây chênh lệch ít nhất là một tấc. Hồ nước tròn cũng không trùng tâm với khu vườn...
-Khu vườn này rộng khoảng bao nhiêu? – Không để hắn kể lể chê trách xong lời, hoàng đế lại đột ngột hỏi tiếp.
-Độ khoảng một trăm lẻ tám thước mỗi cạnh. Diện tích có lẻ là mười một ngàn sáu trăm sau mươi bốn thước vuông. – Lạc Thiên trơn tru trả lời, mấy thứ tính toán cân đo này đối với hắn thật giống trò trẻ con.
Hoàng thượng lại một lần nữa cười to.
-Trẫm điều khanh đi thống lãnh Tây Viên quân là muốn khanh nếm chút mùi gian khổ. Cho khanh biết trên đời này không có việc gì dễ làm. Không phải chỉ cần được lòng công chúa một chút thì một bước lên mây. Nhưng có lẽ trẫm đã đánh giá thấp khanh quá rồi. – Hoàng đế quay lại nhìn thẳng vào mắt Lạc Thiên. – Long nhãn, không ngờ có thể gặp được một người có long nhãn.
-Long nhãn? – Lạc Thiên ngạc nhiên lặp lại. – Lúc nãy trong bàn tiệc cũng chưa có dọn tráng miệng ra, hạ thần cũng không có mang theo trái nhãn nào.
-Ha ha ha... – Hoàng đế cười vui sảng khoái. – Trẫm không phải nói về trái nhãn. Ta nói chính là Thiên Long Thần Nhãn, chính là đôi mắt tinh anh nhất trên đời. Thấy bề ngoài có thể đoán được bên trong, dù là lúc trời đêm cũng có thể thấy rõ như ban ngày. Chính là cái dạng giống như khanh vậy, chỉ liếc nhìn cũng có thể quan sát hết toàn bộ.
-Thần ngu muội, chỉ là tình cờ đoán trúng thôi.
-Đất nước chúng ta có một ngàn không trăm lẻ bốn dân tộc. Hoàng đế mỗi đời đều phải lấy hết nữ nhân của các dân tộc này, để tạo minh kết cho