Chương 28: Tội phạm đào vong
Hắn ngồi bên cạnh đăm chiêu nhìn Ngưng Bích say mê ngủ. Sắc hồng đã ẩn hiện lại trên mặt nàng, mạch đập cũng chậm rãi khoan thai, có thể đoán nguy hiểm đã trôi qua, ít nhất bây giờ Ngưng Bích đã không còn chịu đe doạ mất mạng. Lạc Thiên thở dài sườn sượt. Lần này là hắn đã sai rồi, không nên đem tâm cang bảo bối ra đặt nơi nguy hiểm. Qua tai nạn lần này, hắn mới dần phát hiện thì ra vị trí của nàng trong lòng mình lại lớn đến như vậy. Lòng hắn đau như chết đi sống lại. Hắn trước giờ vốn duy mỹ, không ngờ lại động tâm trước một tiểu cô nương dáng vẻ tầm thường như thế này. (Đó là trong mắt hắn thôi, còn trong mắt người khác, nàng tuyệt đối là một đại mỹ nhân khuynh thành.)
Lão đại phu đi vào phòng, nhìn thấy hắn vẫn như trước dùng đôi mắt lo lắng nhìn mỹ nhân đang ngủ. Nam nhân này niên kỷ chỉ chừng đôi mươi, thiếu niên anh tuấn, đôi mắt sáng ngời nhưng lại ẩn chứa khí tức bá đạo, y thuật tinh thông. Nhìn vóc người của hắn có thể đoán xuất thân không tầm thường, không phú cũng quý. Bên người lại mang theo cô nương xinh đẹp bị trọng thương, thật là lai lịch khó dò.
Lão ngồi xuống bàn, cất tiếng gọi.
(.
-Công tử, thỉnh dùng trà.
Bị tiếng gọi của đại phu làm sực tỉnh, Lạc Thiên ngẩn đầu lên, gật đầu đáp lễ. Nguy hiểm đã qua đi, bây giờ là lúc tính toán cho tình huống sau này. Hắn lại khoát lên gương mặt hoà nhã thân ái, trên môi nở một nụ cười thân thiên với lão đại phu.
-Tình huống nguy hiểm của nàng đã vượt qua rồi. Đa tạ đại phu đã cứu giúp. – Hắn vừa nói vừa rót trà, ‘phản khách vi chủ’, mời lão đại phu một chén.
-Công tử khách sáo rồi, lão hủ có làm được gì đâu. – Lão đại phu nhấp ngụm trà, có cảm giác như mình mới là khách ở nơi đây. – Y thuật của công tử thuật inh, xin hỏi quý tánh đại danh?
-Tại hạ là Mai Kiếm Lâm, là tiêu sư vừa mới đến kinh thành này. Nàng kia thân phận thật cao quý nên tại hạ không dám nói. Nàng chính là nhân vật quan trọng tại hạ được nhờ bảo hộ lần này. Thật không may trên đường lại bị kẻ địch tập kích, vì bất đắc dĩ mới chạy vào y quán làm phiền. – Hắn rút trong tay áo ra một thỏi vàng lớn đưa vào tay đại phu. – Việc này vô cùng quan trọng, liên quan đến đến triều đình cơ mật, xin lão đại phu giữ bí mật dùm.
Nghe đến bí mật triều đình, lão đại phu liền giật mình hoảng sợ. Lão nhìn gương mặt cười cười đầy khách sáo của Lạc Thiên, nhưng lại cảm nhận được luồng sát ý đầy đe doạ. Lạc Thiên vừa hoà nhã, vừa răn đe, lại nhét thêm ngân lượng, chiêu này khỏi cần bàn cũng biết đã đủ thu phục lão đại phu như thế nào. Lão liền lui ra không dám hỏi nữa, cũng căn dặn bọn người hầu không ai được hé răn. “Là cơ mật của triều đình đó, cẩn thận không kẻo chết.” Hơn nữa người trực tiếp nói lại là một thanh niên âm hiểm khó dò, thân thể mảnh mai nhưng bên hông lại dắt kiếm. Có trời mới biết hắn có thể ra tay sát nhân diệt khẩu hay không. Trên đời này, những người biết nhiều bí mật quá thường không có kết cục tốt.
Ngày hôm đó trời vừa tờ mờ sáng đã thấy quan binh đi đầy thành, tận sức lục soát khắp nơi, nhưng rốt cuộc cũng không biết là họ đang tìm kiếm cái gì. Đến khi quan binh kéo đến Thiện Y đường thì trên dưới nhốn nháo gà bay chó chạy. Lão đại phu hốt hoảng chạy vào cấp báo thì đã thấy căn phòng trống rỗng, người không biết đã rời khỏi từ lúc nào.
^_^
Ở phía tây kinh thành có một khu vực gọi là Bàn Tơ phố. Sở dĩ nơi này có tên gọi như vậy bởi vì đường to hẻm nhỏ nơi đây quá đỗi chằng chịt, người lạ đi vào liền ngay lập tức lạc đường. Dân cư hỗn tạp, trị an cực kém, ngay cả triều đình cũng không quản nổi ... Nói tóm lại, nơi đây chính là một khu ổ chuột của dân nhập cư, là hang ổ của bọn tội phạm. Thế nên bọn đào phạm thường lẫn trốn ở đâu, chính là lẫn trốn ở Bàn Tơ phố. Lạc Thiên cùng Ngưng Bích chạy trốn liền ngay lập tức hướng vào khu vực này. Đây là hẹn ước của bọn họ với Đặng Đồ Sơn, nếu kế hoạch xảy ra trục trặc thì liền trốn đến Bàn Tơ phố, tìm gặp một người quen của Đặng đường chủ là Khinh Trần nhờ nương tựa.
Bàn Tơ phố có một phần dựa vào núi, nên đường đi ở đây liền trở thành quanh co khúc khuỷ. Nói là đường cho sang chứ nơi đây vốn dĩ chỉ là những con hẻm nhỏ lát đá, lúc lên cao lúc xuống thấp tuỳ theo địa hình. Đường ngang, lộ tẻ, hẻm xéo ... nhiều đến không biết đâu mà lần. Nhà cửa lại đua chen sát vách xây cất lung tung giống như nấm mọc sau mưa. Dân cư thì toàn buông gánh bán bưng, giang hồ, kỹ nữ ... liền không phải loại hiền từ gì.
Có một đôi nam nữ đang chậm rãi bước đi trên con hẻm đá của Bàn Tơ phố. Nữ tử yếu nhược phải dựa hết vào người nam nhân mới có thể khó nhọc cất bước đi nổi. Lúc sáng tinh mơ, Ngưng Bích vừa tỉnh dậy liền kéo ngay Lạc Thiên ly khai Thiện Y đường. Tuy hắn không nỡ nhìn nàng bôn ba cực nhọc, nhưng Lạc Thiên biết Thiện Y đường vốn không phải là chỗ có thể ở lâu. Hắn cõng Ngưng Bích đi theo cửa sau của y quán mà trốn ra, sau đó đi liền một mạch đến Bàn Tơ phố.
Chỉ là hắn trước giờ chưa từng chịu bôn ba cực khổ. Đêm trước cõng Ngưng Bích chạy đi cầu y, cũng là bản lãnh bộc phát trong nhất thời mà có được. Lần này mang nàng chưa đi tới nơi, hắn đã mệt đến không thở nổi. Ngưng Bích thấy hắn mặt mày xám ngoét, kéo từng hơi lên giống như người bệnh sắp hấp hối, nên không dám để hắn cõng nữa. Nếu đi thêm hai bước, nàng sợ hắn sẽ đứt hơi mà chết mất. Hai người chầm chậm, cực nhọc nương tựa nhau đi tiếp.
Khó khăn lắm mới có thể tìm được cái ngõ có tấm bảng rách nát đề chữ ‘Bàn Tơ phố’, nhưng Lạc Thiên thật muốn lăn đùng ra xỉu ngay tức thì. Trước mặt hắn là hàng ngàn bậc cấp bằng đá ngoằn nghèo dẫn lên núi. Ai lại ngờ được cái Bàn Tơ phố này lại thật sự nằm trên lưng chừng núi đâu. Quả nhiên là khu ổ chuột của những người cùng khổ, nếu có tiền chẳng ai lại cam lòng bước đến nơi này ở.
Lạc Thiên thật muốn bỏ cuộc. Thế nhưng hắn nhìn nữ tử yếu đuối bên cạnh mình, hắn liền không thể bỏ. Lạc Thiên ôm chặt lấy chiếc eo mảnh mai của nàng, dìu Ngưng Bích tiếp tục bước lên những bậc cầu thang cao cao.
Cảm giác quen thuộc này làm Ngưng Bích như mơ hồ chìm trong hồi ức. Trước đây nàng đã từng được hắn dìu đi như thế. Hơi ấm của hắn, mùi hương trên người hắn, cái cảm giác an toàn mà hắn mang lại cho nàng ... từ lâu, rất lâu rồi nàng đã nhận thức hắn. Ngưng Bích nhắm chặt mắt, nương theo dòng ký ức mịt mù, một dòng lệ đột nhiên lăn xuống. Nàng thật hạnh phúc quá.
Những công dân dậy sớm của Bàn Tơ phố liền nhận ra có hai người lạ mặt xuất hiện. Tuy ở đây rất hỗn tạp nhiều người ra kẻ vào, nhưng ít có ai có thể làm người ta nhớ kỹ mặt được. Người thanh niên tuấn tú đẹp như tranh vẽ, thân lam y xanh thẳm như bầu trời. Hắn có ánh mắt sáng như sao, cùng một khí tức phong vân khinh bạc. Mái tóc buộc cao, suông dài bay lãng đãng theo gió, bên hông dắt bội kiếm, gương mặt âm trầm.
“Thật là một lãng tử điên đảo chúng sinh!”
Người đi bên cạnh hắn hẳn nhiên là một cô nương nhỏ nhắn. Gương mặt tú diễm, ánh mắt kiều mị, phong tình vạn chủng. Cô nương yếu ớt dựa hết vào người hắn. Nhìn thái độ bảo hộ của hắn đối với nàng, mọi người cũng có