Chương 27: Bản lĩnh của nam nhân
Nhìn tình cảnh trước mắt, Lạc Thiên bừng bừng phẫn nộ. Không biết giữa hắn và hoàng đế lúc này, ai có được bộ mặt nhìn khủng khiếp hơn. Công chúa Mẫn Chi hoảng sợ, nước mắt như mưa đang bị người ta kề dao vào cổ. Nàng chỉ là thiếu nữ yếu nhược, lại có thêm chút rượu trong người, nên bây giờ không kềm chế chút nào mà vừa khóc vừa la làng đến thê thảm. Xung quanh là bọn thủ vệ trong cung đang vây kín, căng thẳng chỉa vũ khí về phía tên thích khách đang ôm chặt công chúa.
Đó là một nữ thích khách dáng người nhỏ bé, phục sức đơn giản nhìn giống tì nữ trong cung. Nàng ta dùng một tấm vải đen che ngang mặt, đôi mắt hung dữ cảnh giác nhìn khắp bốn phía. Vừa kề gươm vào cổ công chúa vừa kéo nàng nhanh về phía cửa Long An cung.
Triệu đế nhìn thấy cảnh đó thì vô cùng sốt ruột, con gái tâm cang bảo bối của lão đang bị người ta kề kiếm vào cổ. Lão hoàng đế lúc này cũng không ngại mất hình tượng, đứng phía ngoài vòng cấm vệ, gào la tên thích khách mau thả công chúa ra.
Lạc Thiên đứng bên cạnh Triệu đế mắt đỏ ngầu vì lo sợ, hắn phải vô cùng kiềm chế mới không thét lớn lên. Trên vai của nữ thích khách đang đầm đìa máu tươi, hẳn là trước khi bắt cóc công chúa đã bị cảnh vệ trong hoàng cung đả thương rồi. Hai nữ nhân vừa đi vừa chèo kéo nhau, mỗi bước đều để lại một giọt máu. Tuy nữ thích khách bịt mặt hắn cũng không thể nào không nhận ra Ngưng Bích. Cái dáng người đó hắn đã quá đỗi quen thuộc rồi, còn có kiểu tóc nàng là chính tay hắn bới, Lạc thiên sao có thể không nhận ra.
Đôi mắt Ngưng Bích tuy dữ dằn uy khiếp mọi người nhưng lại có thêm một tầng sương mờ mịt. Cước bộ hư nhược lảo đảo, có lẽ cũng không thể duỳ trì được lâu hơn nữa. Hành động đột nhập lần này của nàng đã bị bại lộ rồi, không thể thoát thân nên mới dùng tới chước cuối là bắt con tin uy hiếp. Lạc Thiên biết rằng, nếu kéo dài một lúc nữa thì Ngưng Bích chắc chắc sẽ thúc thủ bị bắt ngay thôi.
Hắn đột nhiên vùng người lao vào trong vòng bao vây của thủ vệ quân.
-Mau thả công chúa ra! – Hắn giận dữ la lớn, trong giọng có một chút khiếp đảm run run.
-Lui lại, mau lui. – Ngưng Bích một tay chế trụ công chúa, một tay chỉa kiếm về phía hắn.
-Mau thả công chúa ra, ta thay nàng làm con tin. – Trong đôi mắt hắn có muôn vàn lo lắng cộng với nhu tình.
-Không, Kim Thành, huynh mau lui ra. – Công chúa lại tiếp tục khóc càng lớn hơn. Đôi mắt đậm tình của hắn làm sao Mẫn Chi không nhìn thấy cho được.
-Thả công chúa ra đi. – Hắn nhẹ nhàng nói trong kiên định.
Lạc Thiên chầm chậm tiếp cận mũi kiếm của Ngưng Bích. Cho đến khi lưỡi kiếm đã đặt hết trên cổ hắn, Ngưng Bích xô Mẫn Chi ra. Nàng thu kiếm lại, mà Lạc Thiên cũng thuận đà đó đi đến gần người nàng. Hắn cảm nhận được thân thể của Ngưng Bích mệt mỏi dựa vào người mình.
Một màn trao đổi con tin như vậy là hoàn thành, đám người bao vây xung quanh cũng không ngờ lúc này mới có thể hô hấp trở lại. Hành động của Hộ Sứ tướng quân thật là kinh tâm động phách, vì công chúa mà không tiếc sinh mạng mình. Công chúa ngồi bệt dưới đất, kinh hoảng la hét.
-Không được làm hại chàng. – Mẫn Chi quét mắt khắp vòng vây của thủ vệ. – Các ngươi không được động thủ, phải bảo hộ tính mạng của Kim Thành.
Thủ vệ xung quanh thấy công chúa đã được cứu, rất muốn xông vào tiêu diệt tên thích khách kia. Thế nhưng nghe công chúa khóc la thảm thiết như vậy, e rằng tính mạng con tin vừa mới trao đổi kia cũng quý giá cũng không kém công chúa là bao. Tuy vòng vây không có khép chặt nhưng đội hình thủ vệ cũng không vì vậy mà lui lại, quyết liệt bám theo thích khách.
Tên thích khách uy hiếp Hộ Sứ tướng quân lui dần ra khỏi Long An cung, thẳng tiến đến chỗ đậu xe ngựa của hoàng gia. Ngưng Bích lúc này đã lảo đảo đi không nổi, dựa hết vào người Lạc Thiên, chút sức mạnh lúc này của nàng dành hết cho việc kề gươm lên cổ hắn. Lạc Thiên chật vật, vừa ra bộ bị uy hiếp, vừa kéo Ngưng Bích chạy về phía xe ngựa có Đặng Đồ Sơn chờ sẵn. Trong nhập nhoàng của đêm đen, không ai thấy rõ lúc này hắn dùng một tay ôm chặt thắt lưng nàng, mới có thể bảo trụ cùng Ngưng Bích rút lui được.
Nhìn vệt máu chảy dài theo bước chân hai người, lòng Lạc Thiên run lên những nỗi hoảng sợ mơ hồ. Mất máu quá nhiều, liệu tính mạng của nàng có bị ảnh hưởng không. Đặng Đồ Sơn nhìn thấy cảnh hai người tháo chạy rút lui trong vòng truy đổi của thủ vệ quân cũng đủ hiểu. Hắn phối hợp diễn cảnh bị uy hiếp, đánh xe ngựa tháo chạy khỏi hoàng thành. Toàn bộ đám binh lính triều đình cũng quyết không buông tha cho thích khách, ngay lập tức lấy ngựa đuổi theo.
Ôm theo Ngưng Bích mang vào trong xe ngựa, Lạc Thiên ngay lập tức điểm huyệt cầm máu cho nàng. Hắn tuy không có võ công nhưng lại có kiến thức về y lý. Bắt mạch Ngưng Bích thấy hư hư nhược nhược, hắn lại tiếp tục la hoảng trong lòng. “Phải mau chóng tìm nơi trị thương cho nàng.”
Phía sau là quân đoàn kỵ mã của hoàng cung đang rầm rầm đuổi tới. Đặng Đồ Sơn chỉ có một người, lại đang điều khiển xe thì sao có thể chống lại thiên binh vạn mã. Ra khỏi kinh thành chính là địa phận đồng không mông quạnh, chỉ sợ chưa kịp trốn tới sáng đã bị bắt gọn cả lũ rồi. Hơn nữa Ngưng Bích cần được chữa trị, nếu tiếp tục lẫn trốn thì mạng nàng càng khó giữ. Hắn vén màng nói chuyện với Đặng Đồ Sơn phía trước.
-Chúng ta đã chạy đến nơi nào?
-Đã gần đến cổng bắc của kinh thành. – Đặng Đồ Sơn đánh xe ngựa chạy như bay, cũng không kịp quay lại nói chuyện với hắn.
-Qua ngã rẽ thả chúng ta xuống, ngươi tiếp tục đáng xe ra ngoài thành. Đi được một đoạn đủ xa thì bỏ xe chạy trốn. – Hắn tin vào với bản lĩnh của mật sứ, Đặng Đồ Sơn có thể dễ dàng tẩu thoát một mình.
Trong lúc nguy cấp, Đặng Đồ Sơn cũng hiểu chỉ có thể dùng kế nghi binh này mới có thể mong thoát thân. Xe ngựa chạy trên đại lộ bỗng nhiên rẽ gấp. Đám binh lính đuổi theo phía sau chỉ thấy chiếc xe mất dạng trong tích tắc đó, sau khi đuổi theo qua ngã rẽ đã thấy xe ngựa chạy ở phía xa cuối đường. Cả bọn tăng tốc đuổi theo, sợ mất dấu một lần nữa. Chiếc xe ngựa chở thích khách chạy ra khỏi cổng thành với một hàng thủ vệ binh đông đảo chạy dài phía sau. Dù sao trên xe cũng còn con tin, bọn họ không dám tấn công, chỉ có thể gắt gao bám lấy.
Đoàn binh mã chạy rần rần qua khu phố khiến bụi bay mù mịt. Đêm khuya thanh vắng, không ai kịp nhìn có hai thân ảnh trong hẻm tối nhanh nhẹn