***
Tiết học cuối cùng của buổi chiều kết thúc, Kiều Diên rời khỏi văn phòng đi về phía nhà ăn.
Khải Du có nhà ăn dành riêng cho giáo viên, nếu giáo viên trong trường không kịp về nhà hoặc cảm thấy thuận tiện thì đều có thể tới đây ăn.
Tuy so với nhà làm kém hơn đôi chút, nhưng đảm bảo sạch sẽ đầy đủ dinh dưỡng hơn mấy quán lề đường.
Lúc Kiều Diên đi vào nhà ăn, bên trong đã có giáo viên đến trước.
Mọi người cầm khay, nhìn thấy Kiều Diên còn lên tiếng chào hỏi.
"Dạo này thầy Kiều hay ở lại trường ăn nhỉ." Người lên tiếng là một giáo viên trong khoa toán, giống với Tạ Hân Khiết cũng vừa là giáo viên dạy toán vừa là chủ nhiệm lớp.
Bởi vì bình thường sau bữa tối chính là tiết tự học, dù không có tiết tự học của môn toán, làm chủ nhiệm lớp cũng cần ngẫu nhiên đến lớp kiểm tra kỷ luật, nên những buổi tối thế này đều giải quyết luôn chuyện ăn uống ở đây.
Đi cùng anh ta chính là chủ nhiệm lớp hai, dạy vật lý.
Hai người tính là bạn học, năm đó sau khi tốt nghiệp đại học cùng nhau tiến vào Khải Du, có thể thường xuyên thấy hai người cùng nhau đến nhà ăn ăn cơm.
Thấy chủ nhiệm lớp một lên tiếng chào hỏi Kiều Diên, chủ nhiệm lớp hai cũng cười với cậu.
Kiều Diên lần lượt chào lại từng người, dưới cái nhìn chăm chú của đối phương thật sự không có cách nào khác, chỉ đành bưng khay cơm ngồi xuống.
Tuy mọi người không dạy cùng một lớp, nhưng cùng tổ khác lớp cũng sẽ cùng văn phòng, còn cùng dạy khối mười một, cuối cùng vẫn sẽ biết nhau.
Sau khi Kiều Diên đi tới ngồi xuống, chủ nhiệm lớp một giới thiệu Kiều Diên cho chủ nhiệm lớp hai.
Giới thiệu xong, mọi người vừa ăn vừa tán gẫu, bầu không khí cũng không tính là gượng gạo.
Trong lúc hai người kia nói chuyện với nhau, phần lớn thời gian Kiều Diên giữ im lặng.
Chỉ khi nào chủ nhiệm lớp một hỏi, thì cậu mới mở miệng trả lời.
Những giáo viên cùng tổ toán đều khá yêu quý Kiều Diên.
Tuy là Kiều Diên còn trẻ, nhưng rất có phương pháp dạy học riêng, những cuốn giáo án cậu soạn, các giáo viên trong văn phòng đều có thể mượn đọc bất cứ lúc nào.
Một giáo viên hào phóng như thế, dù kiệm lời, nhưng sẽ không làm người ta chán ghét.
Chủ nhiệm lớp một ăn xong cũng không gấp gáp rời đi, mà ngồi lại tán gẫu với cậu.
"Đúng là cậu nên ăn uống đầy đủ hơn.
Trước đây hết giờ học gọi cậu cậu đều không đến, sau đó nghe cô Tạ nói, bệnh dạ dày của cậu rất nghiêm trọng.
Ầy, nhưng thời gian này đã tốt hơn nhiều rồi ha."
Bởi vì cùng văn phòng, cũng chỉ có mấy người với nhau, có chuyện gì đều sẽ tán gẫu tới.
Chủ nhiệm lớp một nói xong, Kiều Diên gật đầu đáp một tiếng.
"Bệnh dạ dày này không thể chủ quan được đâu, khó lắm mới tốt lên được, phải cố gắng mà duy trì." Chủ nhiệm lớp một nói xong, chủ nhiệm lớp hai lại tiếp lời.
"Lúc trẻ còn có thể hồi phục, già rồi là hết cơ hội."
Chủ nhiệm lớp hai nói xong, chủ nhiệm lớp một cười thành tiếng: "Mới có mấy cái tuổi đầu hả? Cậu già lắm rồi à?"
"Hầy.
Tôi bây giờ ấy à, không chỉ có dạ dày đâu, chỗ nào cũng đau hết." Chủ nhiệp lớn hai cười nói.
Hai người nói xong đều cười.
Kiều Diên ngồi một bên nghe, cũng cười cười.
-
Tuần này vì chuyện hợp tác với công ty Thụy Điển nên việc ở công ty khá nhiều.
Một khi bị cuốn vào vòng công việc, người ta sẽ mất khái niệm về thời gian, giống như chớp mắt một cái, đã đến thứ bảy.
Sáng thứ bảy, Tần Đông Loan đến công ty một chuyến, xử lý công việc ngày hôm qua còn chưa làm xong.
Buổi chiều, Tần Đông Loan rời công ty, về