Nói ra thì, quan hệ của Nhiếp Vân Nhu và Tần Đông Loan không tính là xa lạ.
Dù sao vòng xã giao ở Bắc thành cũng chỉ có vậy, mọi tham gia vài buổi tiệc hay hoạt động này kia là ít nhiều cũng gặp nhau.
Không chỉ có vậy, Nhiếp Vân Nhu và Tần Đông Loan còn có một tầng quen biết sâu hơn.
Cô ấy và Tần Đông Loan học cùng một trường khi đi du học, chỉ là không cùng khóa, cũng không cùng chuyên ngành.
Trong đám phú nhị đại đi du học, tính cách và giới tính khác nhau, đôi khi có mặt cùng một chỗ cũng không hẳn sẽ có tiếp xúc, lúc ở nước ngoài, Tần Đông Loan và Nhiếp Vân Nhu cũng chỉ chạm mặt mấy lần.
Bình thường Tần Đông Loan gặp nhiều người, cũng không đặc biệt ghi nhớ ai, nhưng Nhiếp Vân Nhu lại nhớ Tần Đông Loan.
Dù sao đối với cô ấy mà nói, Tần Đông Loan quả thật rất chói mắt.
Tần Đông Loan khi còn học trong nước thành tích rất bình thường, gần như là giữ ở mức độ trung bình.
Nhưng sau khi ra nước ngoài, thành tích của anh vẫn luôn đứng đầu, các giảng viên trong trường đều cực kỳ yêu quý anh, khen ngợi không dứt.
Có thể nói, dù bỏ qua ánh hào quang của gia tộc, Tần Đông Loan vẫn là một người cực kỳ chói mắt.
Mà người như vậy, đương nhiên là khiến người ta gặp một lần sẽ không thể quên.
Lần này Nhiếp Vân Nhu đến Tần gia, cũng coi như là có cơ hội kéo gần khoảng cách với anh hơn.
Trên bàn đều là người nhà mình, chủ đề tán gẫu đương nhiên cũng đặt ở chuyện nhà.
Ngoài những cái đó ra, Nhiếp Vân Nhu và Tần Đông Loan còn nói về những chuyện khi còn đi học ở nước ngoài.
Bởi vì là cùng trải qua cùng nhớ lại, cuộc trò chuyện của hai người cũng tính là vui vẻ thoải mái.
Trên bàn cơm, mẹ Tần nghe hai người nói chuyện với nhau, cười nói với Tần Đông Loan.
"Con xem con đi, nếu không có ba con tham dự tiệc thương hội nhìn thấy Vân Nhu rồi mời con bé về nhà, cũng không thấy con nhắc gì với người nhà là có một cô bạn cùng trường như thế."
Nhiếp Vân Nhu ngồi một bên nghe vậy thì cười nói: "Con và Tần tiên sinh không học cùng khóa, còn khác chuyên ngành, trước đây ở trường cũng không có nhiều tiếp xúc."
"Trước đây không có nhiều tiếp xúc thì bây giờ chịu khó tiếp xúc là được.
Hợp tác giữa Tần gia và Nhiếp gia luôn vững chắc, con và Đông Loan lại là bạn học cùng trường, sau này nhớ thường xuyên gặp nhau hơn." Mẹ Tần nói với Nhiếp Vân Nhu câu đó.
Nói xong, bà nhìn sang Tần Đông Loan nói: "Đông Loan, con có số điện thoại của Vân Nhu chưa?"
"Tối nay sẽ thêm." Tần Đông Loan nói.
"Còn tối nay cái gì, bây giờ làm luôn đi, dù sao cũng không mất mấy phút." Mẹ Tần cười nói.
Bà ấy nói như vậy xong, Nhiếp Vân Nhu cười nhìn sang Tần Đông Loan.
Tần Đông Loan không nói gì thêm, lấy điện thoại ra, thêm số của Nhiếp Vân Nhu.
Bầu không khí trên bàn cơm càng trở nên ấm áp và hòa hợp hơn.
Mẹ Tần cực kỳ thích Nhiếp Vân Nhu, bảo cô ấy có thời gian rảnh lại đến nhà chơi.
Còn dặn dò Tần Đông Loan có thời gian thì cũng chịu khó đến Nhiếp gia đi.
Tần Đông Loan nghe mẹ nói, nhàn nhạt đáp lời.
Bởi vì có khách nên mọi người mở một chai rượu vang, Tần Đông Loan còn phải quay về nên không uống, nhưng Nhiếp Vân Nhu lại uống một ít.
Mọi người ăn tối xong, lại ở phòng khách tán gẫu thêm một lúc, đến hơn tám giờ tối, Nhiếp Vân Nhu đứng dậy chuẩn bị ra về.
Mẹ Tần nhìn sang Tần Đông Loan đứng bên cạnh, phân phó.
"Đông Loan, tối nay con không uống rượu, lái xe chở Nhiếp tiểu thư về đi."
Tần Đông Loan đang nâng cổ tay nhìn giờ đưa mắt về phía mẹ mình.
Nhiếp Vân Nhu cũng hơi khó xử nhìn sang Tần Đông Loan, sau đó nói với mẹ Tần.
"Không cần đâu ạ.
Nhà con có tài xế, con bảo chú ấy tới đón là được."
"Vậy sao được." Mẹ Tần nghe vậy thì cười nói, "Con đến nhà bác ăn cơm, chúng ta dĩ nhiên phải đưa con lành lặn không thiếu một sợi tóc nào quay về, sao còn làm phiền đến tài xế nhà con được."
Mẹ Tần nói xong, Nhiếp Vân Nhu cười cười, lại nhìn sang Tần Đông Loan.
Trong lúc hai người nói chuyện, Tần Đông Loan đã buông tay xuống, nhìn sang Nhiếp Vân Nhu, nói: "Dĩ nhiên