Bác gái nói xong, mẹ Tần cũng cười theo, đáp: "Ai mà biết được chứ."
Một người chị dâu ngồi đối diện mẹ Tần nghe vậy, cười trêu chọc: "Vậy thì xem ra Đông Loan rất thích đối phương rồi.
Còn đặc biệt chạy về sớm, không chờ được hết Tết nữa."
Mọi người càng nói càng thấy khả năng này là rất lớn, mẹ Tần đưa mắt nhìn họ, cười nói: "Nếu thật là thế thì em cũng mừng."
"Các chị không biết đâu.
Thời gian trước có một cô bé rất tốt, nhưng thằng bé không thích."
Nhắc đến Nhiếp Vân Nhu, giọng điệu của mẹ Tần lại pha lẫn tiếc nuối.
"Cái đó cũng phải xem Đông Loan có thích hay không." Một người bác gái lên tiếng.
"Đúng đó.
Dù sao việc kinh doanh của Tần gia, làm thế nào cũng là làm.
Đứa nhỏ thích mới là quan trọng nhất." Một người bác gái khác tán đồng.
Tần gia đối với phương diện thông gia của gia tộc cũng không có yêu cầu gì cứng nhắc.
Liên hôn gia tộc cũng chỉ như dệt hoa trên gấm, nếu như con cái không thích, bọn họ sẽ không bắt ép.
Đây là quy định mà Tần gia lão thái gia và lão phu nhân đặt ra.
Hai người đã sống đủ lâu, chuyện gì cũng đã nhìn rõ ràng, người sống một đời, mong muốn của con cháu là quan trọng nhất.
Hai người bác gái nói như thế xong, động tác xếp mạt chược của mẹ Tần cũng không dừng lại.
Bà trầm ngâm giống như đang suy nghĩ, cũng không biết là có nghe lọt hay không.
-
Tần Đông Loan ngồi máy bay về nước.
Sau khi tạm biệt ông bà nội, tài xế của nhà chính chở anh ra sân bay, bắt kịp chuyến bay muộn, trải qua mười bốn tiếng bay, quay về đến Bắc thành, trời cũng đã tối.
Hôm nay là mùng một Tết.
Bắc thành chìm trong vắng lặng, sân bay hoàn toàn không còn lại dáng vẻ náo nhiệt như ngày anh rời đi.
Hôm qua là ngày cuối năm, Bắc thành còn rực rỡ ánh nắng, vậy mà qua sáng hôm nay, tuyết đã lại rơi.
Cũng không biết là lần tuyết rơi thứ bao nhiêu, bên ngoài đã phủ tuyết trắng xoá, càng khiến cho thành phố trở nên quạnh liêu.
Tần Đông Loan ra khỏi sân bay, đi tới bãi đỗ xe của nơi này, lái xe rời đi.
Bởi vì tuyết rơi cả một ngày, nhiệt độ ở Bắc thành lại hạ xuống.
Cũng may là thành phố đã cho đội đi dọn dẹp tuyết đọng từ trưa, lái xe không gặp phải bất cứ trở ngại gì.
Ánh đèn chiếu xuống mặt đường vắng vẻ, Tần Đông Loan lái xe qua một cây cầu vượt, hướng thẳng về nhà.
Bắc thành là một thành phố lớn.
Thường ngày náo nhiệt phồn hoa, đến lễ Tết lại trở nên vắng vẻ đìu hiu.
Bãi đỗ xe dưới tầng ngầm bỏ trống hơn nửa.
Tần Đông Loan đậu xe vào chỗ, lấy hành lý ra khỏi cốp, sau đó đi vào thang máy.
Ngày Tết, người đi lại ít đi, thang máy cũng không có ai sử dụng.
Tần Đông Loan bước vào thang máy, nhìn con số tăng dần, đợi đến khi lên đến tầng cao nhất, cửa thang máy mở ra, Tần Đông Loan bước ra ngoài.
Đèn tự động sáng lên, trước mặt anh là cửa nhà bằng gỗ trầm đen, hai bên dán cặp câu đối, ở giữa còn có một chữ "Phúc".
Cửa gỗ màu đen và cặp câu đối màu đỏ, hai loại phong cách hoàn toàn bất đồng, khiến cho bầu không khí nơi này trở nên vừa mới lạ vừa kỳ quặc.
Tần Đông Loan nhìn cặp câu đối trước cửa, môi khẽ mím, bước tới mở cửa ra.
-
Trong nhà không có người.
Chính xác là trong phòng khách không có ai.
Theo cánh cửa hé mở, hơi ấm của hệ thống sưởi từ trong nhà tràn ra ngoài.
Tần Đông Loan đi vào, nâng mắt quét một lượt qua phòng khách.
Trong phòng khách chỉ để bật một ngọn đèn không quá sáng, miễn cưỡng chiếu sáng xung quanh.
Tần Đông Loan dựa vào ánh sáng yếu ớt này, đánh giá một vòng căn nhà mà anh đã rời đi mấy ngày.
Trạng thái không có gì khác so với trước khi anh rời đi, sạch sẽ gọn gàng, không có hơi người.
Kiều Diên ở đây mấy ngày.
Nhưng cậu giống như chỉ ở tạm đây một thời gian, thậm chí dù đã qua mấy ngày như thế, trong nhà vẫn không hề có dấu vết của cậu.
Tần Đông Loan nhìn đèn dưới đất bật sáng trước sô pha, nhìn một lát, anh gọi.
"Kiều Diên."
Âm thanh này truyền khắp phòng khách trống trải, không có ai đáp lại anh.
Tần Đông Loan thả vali trong tay, đi đến trước cửa phòng của Kiều Diên.
Cửa phòng đóng, Tần Đông Loan nâng tay gõ cửa, không có hồi âm, Tần Đông Loan mở cửa phòng.
Trong phòng không có ai.
Tần Đông Loan bước vào, thuận tay bật đèn trong phòng lên.
Đèn được bật, chiếu sáng căn phòng của Kiều Diên.
Trên giường hay những nơi khác, đều không có bóng dáng Kiều Diên.
Kiều Diên không ở nhà.
Tần Đông Loan đứng trong căn phòng trống,