Tần Đông Loan vậy mà quay về sớm.
Kiều Diên ngồi xổm, ngẩng đầu nhìn Tần Đông Loan đứng bên cạnh, ánh đèn le lói từ toà nhà bên cạnh chiếu xuống, phác hoạ ra hình dáng và đường nét khuôn mặt của người đàn ông.
Kiều Diên khẽ chớp mắt, không xác định được khung cảnh trước mắt này là thực hay do cậu tưởng tượng ra.
Tần Đông Loan thấy Kiều Diên như vậy, đối mặt với cậu một lát, sau đó ngồi xuống bên cạnh.
Bởi vì thân hình cao lớn nên dù có ngồi xuống thì vẫn có cảm giác sừng sững và áp bách.
Theo động tác của anh, hơi thở trên người Tần Đông Loan cũng theo đó bay tới, phủ lấy Kiều Diên.
Anh đưa tay qua, cầm lấy cây pháo hoa sắp đốt hết trong tay Kiều Diên, lại lấy một cây ở tay khác chưa châm của cậu.
Hai cây pháo hoa chạm vào nhau, cùng cháy bùng lên.
Tần Đông Loan đưa cây pháo bông mới đặt vào trong tay Kiều Diên, trong lúc vô tình, tay của anh chạm nhẹ vào ngón tay Kiều Diên.
Sau khi chạm nhẹ, hàng lông mày của Tần Đông Loan khẽ nhíu lại, hỏi.
"Sao lại lạnh thế này?"
Hỏi xong, anh cầm bàn tay lạnh ngắt của Kiều Diên lên.
Bàn tay của người đàn ông rất lớn, khớp xương thon dài.
Cơ thể anh luôn rất ấm áp, mang theo mùi hương linh sam dễ ngửi.
Sau khi cầm lấy tay của Kiều Diên, bàn tay anh tự động nắm lại, bao gọn lấy tay cậu.
Ngón tay của Kiều Diên cũng dài, nhưng lại nhỏ nhắn, còn mềm mại, Tần Đông Loan bao lấy như vậy, có thể vừa vặn nắm trọn.
Hơi ấm không ngừng truyền sang, tựa như khiến cả người Kiều Diên cũng ấm lên, cậu như một khối băng, chậm rãi tan ra.
Suy nghĩ của Kiều Diên nhờ vậy cũng được phá băng, cậu nhìn Tần Đông Loan, hỏi.
"Sao anh đã về rồi?"
Tần Đông Loan quay đầu sang.
Hai ngày trước Tết, Tần Đông Loan đi Châu Âu, trước khi đi, anh đã nói sẽ ở lại đến khoảng mùng bốn mùng năm.
Mà hôm nay mới chỉ mùng một.
Kiều Diên nhìn anh chăm chú, chờ đợi câu trả lời.
Tần Đông Loan đối diện với ánh mắt của cậu, nhìn nhau một lát, Tần Đông Loan đáp.
"Đón năm mới xong thì về thôi."
Dứt lời, lại nhìn Kiều Diên hỏi: "Không muốn tôi về?"
Kiều Diên hơi ngẩn ra, cậu im lặng nhìn Tần Đông Loan, một lát sau, cậu rũ mắt, giống như suy tư gì đó, một lát sau mới lại ngẩng đầu nhìn lên, nhẹ nhàng mỉm cười với anh.
"Muốn."
Kiều Diên nói xong, Tần Đông Loan cũng khẽ cười.
Anh nhìn Kiều Diên, lực đạo ở tay tăng lên một ít, nói với cậu.
"Người em lạnh quá rồi."
"Còn muốn đốt thêm bao nhiêu nữa? Đốt xong thì về thôi."
Hôm nay đúng là khá lạnh.
Tuyết vốn đã rơi cả một ngày, hiện tại dưới lầu đều là tuyết đọng, còn đang là buổi tối, lại có gió Bắc, đã lạnh lại càng lạnh hơn.
Kiều Diên trước đó vốn không có cảm giác gì, nhưng sau khi nghe Tần Đông Loan nói như vậy, mới nhận ra mình sắp bị đông cứng rồi.
Mà không chỉ có cậu, Tần Đông Loan hẳn cũng thấy lạnh.
"Không đốt nữa." Kiều Diên nói.
Vốn là do cậu quá rảnh rỗi không có gì làm, mới mua pháo hoa về đốt chơi, cũng không nghĩ sẽ đốt bao nhiêu.
Kiều Diên nói xong, Tần Đông Loan lại nâng mắt nhìn cậu, sau đó cúi đầu nhìn cây pháo hoa trong tay Kiều Diên.
"Đốt cho xong chỗ còn lại này đi, cũng không còn nhiều."
Quyết định xong, hai người không nói gì nữa, mỗi người cầm pháo hoa của mình, một tay còn lại thì nắm tay đối phương.
Bên trong tiểu khu cũ, đôi khi sẽ phát ra tiếng nói cười vui vẻ, Kiều Diên được Tần Đông Loan nắm tay, đốt xong chỗ pháo hoa còn lại.
-
Chơi xong, hai người cùng nhau về nhà.
Hôm nay đúng là rất lạnh.
Kiều Diên trước đó một mình lầm lũi không quá để tâm.
Chờ về đến nhà rồi, cơ thể được hơi ấm bao lấy, va chạm với hơi lạnh trên người, Kiều Diên mới nhận thức được người mình lạnh thế nào.
Tần Đông Loan đi sau cậu, đóng cửa xong, anh nhìn sắc mặt nhợt nhạt của cậu, nói.
"Đi tắm đã.
Đừng để bị nhiễm lạnh."
Tần Đông Loan lên tiếng nhắc nhở, Kiều Diên lúc này mới hoàn hồn, đáp một tiếng "được."
Sau đó, cậu đi vào phòng mình.
Kiều Diên về phòng rồi, Tần Đông Loan cũng cởi áo khoác quay về phòng.
Anh không ở bên ngoài quá lâu, không bị nhiễm lạnh nhiều.
Nhưng hôm nay mất mười mấy tiếng đi đường, còn có chênh lệch múi giờ nên cũng đã hơi mệt.
Tần Đông Loan cũng đi tắm, tắm xong thì ra ngoài, đi đến cạnh giường, ở đó đặt vali hôm nay anh mang từ Châu Âu về, bởi vì vội đi tìm Kiều Diên nên vali mang về vẫn bỏ đó chưa thu xếp lại.
Tần Đông Loan đi tới, bắt đầu lấy đồ từ trong ra.
Lúc Tần Đông Loan đi vào không đóng cửa.
Sau một lát thu dọn đồ, anh nhận ra Kiều Diên đang đứng ở ngoài cửa.
Tần Đông Loan ngẩng đầu nhìn ra, Kiều Diên vừa tắm xong mặc bộ quần áo dài tay mềm mại, đang nhìn vào trong này.
Đợi đến khi anh nhìn ra, Kiều Diên ngẩng đầu, đối diện với tầm mắt của anh.
Tần Đông Loan hơi dừng, sau đó nói với Kiều Diên đứng ngoài cửa.
"Vào đi."
"Có quà cho em."
Tần Đông Loan nói xong thì nhìn về phía này, Kiều Diên chớp mắt một cái, đi vào.
Kiều Diên không còn xa lạ gì với phòng của Tần Đông Loan.
Mấy ngày anh không có nhà, cậu thường vào đây để gọi điện cho anh.
Ngoại trừ những lúc đó, thi thoảng cậu cũng sẽ một mình vào đây ngồi một lát.
Tần Đông Loan có thể thông qua camera nhìn cậu, đôi khi cậu cảm thấy mình cũng có thể thông qua camera nhìn Tần Đông Loan ở tận Châu Âu xa xôi.
Nhớ đến camera, Kiều Diên lại nhớ đến ngày đó vào phòng của Tần Đông Loan ngủ sau đó bị anh bắt được.
Hai má bởi vì thế mà nóng lên, nhưng sau khi cậu đi vào, Tần Đông Loan lại cúi đầu tìm món quà mua cho Kiều Diên, hiển nhiên cũng không đặt chuyện ngày đó trong lòng.
Nghĩ đến đây, Kiều Diên bình tĩnh lại không ít.
Trong lúc cậu tự an ủi tự trấn an chính mình, Tần Đông Loan nói cậu ngồi xuống ghế cạnh giường, sau đó cầm hộp quà đưa đến trước mặt Kiều Diên.
Kiều Diên đưa tay nhận lấy, sau đó giương mắt nhìn Tần Đông Loan, hỏi.
"Cái gì thế?"
"Em mở ra xem là biết." Tần Đông Loan