Tác giả: Nhất Độ Quân Hoa
Thể loại: Cổ đại, ngược tâm, ngược thân, huyền huyễn, SE
Độ dài: 17 chương
Tình trạng: Hoàn edit
-----------------------------------------------
Lãnh Phi Nhan là nữ ma đầu giết người không chớp mắt, là Lâu chủ của Yến Lâu - nơi thực hiện mọi giao dịch có thể dùng vũ lực giải quyết.
Tàng Ca là chính nhân quân tử khiến người đời nghiêng mình thán phục.
Một bên là tà đạo. Một bên là chính đạo. Họ vốn dĩ không nên gặp nhau, không nên cùng nhau kết nên mối lương duyên ngang trái!
Vô tình mà cũng như cố ý, Lãnh Phi Nhan giấu đi thân phận thật sự của mình dưới cái tên Ngôn Ngôn, cùng một thân phận trong sạch, nhanh chóng chiếm lấy trái tim vị thiếu hiệp Tàng Ca. Tình ý sâu đậm, họ cùng nhau vẽ ra bao lời hứa, bao ước hẹn.
“Ngôn Ngôn, Tàng Ca nhất định sẽ quý trọng muội, cả đời này không xa, không rời.”
“Cho dù xảy ra chuyện gì, cả đời cũng không xa, không rời? Huynh không hối hận?”
“ Không hối hận.”
Ở Yến Lâu, nàng chính là thần. Không ai dám nghịch thần, không ai dám bình luận đúng sai, cũng không ai hiểu được nỗi cô đơn của thần. Còn giờ đây, có một người đang bên nàng, hứa sẽ che chở nàng một đời một kiếp không xa không rời.
Nhưng, thân phận Phi Nhan sớm muộn cũng bị vạch trần trước mắt Tàng Ca. Đằng sau một bóng hình giai nhân thanh khiết như ngọc lại là một sự thật tàn khốc đến thế! Tàng Ca vốn là chính hiệp, phân biệt rõ trắng đen, nào có thể tiếp tục tình chàng ý thiếp với một nữ ma đầu? Chàng thà chịu đau đớn dằn vặt cũng dứt khoát cự tuyệt nàng.
Điều gì phải đến cũng sẽ đến, một đời nàng lăn lộn giang hồ, cuối cùng cũng kết thúc tội nghiệt chốn hồng trần, còn chàng tu hành bồng lai chốn cửa Phật.
Câu nói năm xưa của chàng: “Nếu được lựa chọn, ta nguyện sóng vai cùng hồng nhan tri kỷ. Nàng nắm tay ta, neo ta nửa đời phiêu bạt, ta hôn mắt nàng, che nàng nửa kiếp lênh đênh…” chung quy cũng chỉ là hoa trong gương, trăng trong nước. Dù nàng có cố nắm đến đâu, vẫn chỉ là hư ảo.
Trần duyên phải dứt, dứt không nổi nhung nhớ. Phàm tâm phải tuyệt, tuyệt không hết chân tình. Phật pháp cao thâm, muôn đời khó thấu, liệu chàng thấu được bao nhiêu?
Giá như Lãnh Phi Nhan chỉ đơn giản là Ngôn Ngôn. Giá như Tàng Ca hiểu được rằng trắng đen chẳng thể tách biệt. Nhưng không có giá như, duyên kiếp đã định, tình yêu ấy chẳng thể thay đổi được số mệnh hai người.
Thật sự thì đọc truyện đôi lúc mình cảm thấy ức chế khi mà Phi Nhan sử dụng đủ mọi hình thức bắt ép Tàng Ca thừa nhận chàng vô cùng yêu nàng. Song lại không kìm chế được nỗi buồn khi chứng kiến những lần sinh ly tử biệt của họ. Phi Nhan quá mạnh mẽ, nhưng nàng nào thể kiên cường hơn trước người mình yêu? Tàng Ca hết lần này đến lần khác, vì thứ gọi là chính nghĩa mà xa lánh, gạt bỏ nàng. Nào ngờ chính cái thứ mà chàng coi là chính nghĩa ấy lại một đao vô tình giết chết tình yêu tri kỷ của cả đời mình. Dường như họ chẳng thể chọn cho mình một con đường khác khi trong lòng mỗi người lại mang một nỗi niềm riêng!
Bình luận truyện