Thông tin truyện Thịt Thần Tiên

Thịt Thần Tiên

Lượt xem:

50

Trạng thái:

Hoàn thành

Nguồn Truyện:

Internet
Website không giữ bản quyền truyện này.Liên hệ gỡ [email protected]
Đánh giá: 8/10 từ 19479 lượt

REVIEW TRUYỆN THỊT THẦN TIÊN

Tác giả: Nhất Độ Quân Hoa
Thể loại: Huyền huyễn, Hài, HE
Tình trạng: Sách xuất bản

???? Giới thiệu:
Hắn – thánh sư đạo tông, nho nhã, khuôn phép, cả đời thanh tu. Nàng – đại yêu tham ăn lười biếng, vô pháp vô thiên, không màng thế gian.
Ngày ấy, vốn người chân trời kẻ góc bể, người vô duyên kẻ hữu ý, lại tương ngộ trùng phùng.
Tháng ấy, người tựa sông tựa núi kẻ tựa ánh trăng thanh, mờ mờ ảo ảo, lại vướng sợi tình, bén duyên phút chốc.
Năm ấy, người tựa nước chảy sông trôi, kẻ như dương liễu bên cầu, khác chi hình với bóng.
Quả là, duyên đến duyên đi duyên như nước. Tình đó tình đây tình mãi tình. Rút cục thì nàng vẫn là người in hình mãi trong tim hắn, còn hắn vĩnh viễn là người được chốt lại nơi đáy tim nàng.
~*~
Thịt Thần Tiên là một trong những tác phẩm hài hước và có kết thúc viên mãn hiếm hoi của Nhất Độ Quân Hoa, trái ngược hẳn với những cuốn tiểu thuyết day dứt, buồn thương mà cô từng viết.
Nam chính Dung Tử Trần của Thanh Hư Quan là thánh sư đạo tông, vốn là thần tiên giáng thế chuyển kiếp, nên thu hút yêu quái đến tìm cơ hội ăn thịt uống máu; còn nữ chính Hà Bạng, thân là Hải hoàng của khu vực Lăng Hà, vốn là con trai tinh đã hơn bốn nghìn tuổi, tu vi rất cao, thân hình kiều diễm, đẹp hơn cả tiên nữ giáng trần, nhưng tính cách lại hết sức lạ lùng: vô cùng lười biếng, tham ăn, thích náo nhiệt, thẳng thắn và khờ khạo. Chính vì sự ngốc nghếch của nàng, trong một lần thâm nhập xuống Hải cung, Dung Tử Trần đã mang nàng về Thanh Hư Quan để tránh kẻ tiểu nhân khống chế Hải hoàng làm những việc gian ác. Nhưng Hà Bạng lại có tính toán khác, nàng ra sức mê hoặc để vấy bẩn sự thuần khiết thanh tu của Dung Trần Tử, hòng lấy máu của thần tiên để độ kiếp cho con cá chép yêu quý của mình.
Chàng và nàng, một thánh sư, một đại yêu, mỗi người một suy nghĩ, một tính toán, vì duyên kiếp nào đó, tình cờ chạm mặt nhau, tình cờ dính lấy nhau, kể từ đó bắt đầu một chuỗi những ân oán, hiểu lầm, và hơn hết, là yêu thương.
Cái hay của Nhất Độ Quân Hoa là kể về những thứ ma mị lại khiến người ta không rợn tóc gáy, không nổi da gà, mà ôm bụng cười không dứt. Cái tài là cô biết cách ghép đôi cho những tính cách trái ngược nhau mà không hề gượng gạo. Thánh đạo kết hợp đại yêu, có sao đâu miễn là thỏa tâm thỏa chí, miễn là hướng tới ước nguyện sánh bước bên nhau. Đọc “Thịt Thần Tiên” bạn sẽ thấy mình trẻ lại, bởi mỗi câu mỗi chữ trong cách nhân vật đối thoại đều khiến bạn bật cười khoái chí.

???? Em đã đọc xong Thịt thần tiên, lần thứ hai, và giờ lên đây bày tỏ một chút cảm nhận của mình về bộ truyện, và đặc biệt là về nữ chính Hà Bạng (Hà Phán).

Đầu tiên xin nói sơ qua về nội dung truyện, cũng như đề cử cho chị em nào chưa đọc.

???? Thịt thần tiên kể về một nàng trai tinh vì lăm le máu tim của lão đạo sĩ do chính thần chuyển thế mà dùng mọi cách quyến rũ người ta, để người ta sa đọa, như thế khi lấy máu tim sẽ không bị trời phạt. Nhưng ai ngờ diễn giả thành thật, lão đạo sĩ từ một người chính trực cứng ngắt đã trở nên mềm mỏng hơn, thậm chí còn đi đọc bí thuật “để làm một số việc (hẳn là kịch liệt) nhưng có thể khiến cho lão đạo sĩ và tiểu yêu quái đều rất thích” :3. Còn nàng trai tinh kia, cũng dần chìm đắm vào trong sự ôn nhu, cưng chiều của lão đạo sĩ, đến cuối cùng thì không thể rời xa người ta được nữa.

“Ta chỉ sợ một câu nói bâng quơ của chàng, sẽ nhốt ta suốt ngàn vạn năm, khiến ta từ nay về sau, không thể quay về dưới biển khơi của mình được nữa.”

???? Truyện đa phần là hài, từ chính đến phụ, ai cũng dễ thương, không có nhân vật nào quá đáng ghét cả.

Nếu Diệp Điềm khi vừa xuất hiện đã ganh ghét không ưa Hà Bạng, trông có vẻ giống kiểu em gái trong truyền thuyết thì Nhất Độ Quân Hoa đã khéo léo tránh lối mòn cẩu huyết, thể hiện Diệp Điềm là một cô gái tuy cổ hủ, cứng ngắc, nhưng cũng có nhiều lúc dễ thương, dù thầm yêu Dung Trần Tử nhưng biết dừng chân đúng lúc, sau này nàng còn thương Hà Bạng hơn Dung Trần Tử nữa :3

Trang Thiếu Khâm, ôi anh chàng này vừa xuất hiện thì thấy hơi gai mắt vì tật hám gái của anh ta, cứ nghĩ sẽ là kiểu nam phụ tra tra vô sỉ nào đó. Nhưng sau này, anh ta cũng đã thể hiện mình là một người hết lòng vì Đạo tông, một người biết kính huynh nhường muội, cũng biết thấu hiểu và cảm thông với Hà Bạng… Mà ác cái là, không biết má Hoa nghĩ gì khi viết phiên ngoại về Trang Thiếu Khâm, nhưng không phải là Trang Thiếu Khâm này, làm đọc 1 cmt chửi ảnh, rồi em lại nhớ lộn sang Thanh Dương Tử, thế là cũng hùa theo chửi ảnh, tội quá tội quá~~

Ngay cả nhân vật Vu Diễm chân nhân, xuất hiện với kiểu mẫu bề trên nghiêm khắc cổ hủ, nhiều lần làm Bạng nhà ta tức giận đến “phát khóc”, nhưng khi thấy ông hình dung tiều tụy vì Dung Trần Tử, cũng cảm nhận được nỗi khổ tâm lo lắng cho các hậu bối của ông, thế là không thấy đáng ghét nữa.

Những nhân vật như rắn ba mắt, Thuần Vu Lâm, Lưu Tẩm Phương… đều có đôi lúc thấy phát ghét, cơ mà tổng quan thì không phải ghê gớm lắm~

Chắc Minh xà là đáng ghét nhất rồi, nhưng nghĩ nó bị Tiểu Hà chơi một vố đau thấy cũng tội.

???? Truyện cũng có những đoạn ngược đến đau lòng, như cảnh Hà Bạng vươn tay ra muốn Dung Trần Tử ôm nhưng chụp hụt, rồi bị Minh xà nhốt trong nồi; Hay cảnh nàng cố gắng bò ra khỏi cái nồi nóng hổi để tới với Dung Trần Tử; Cảnh Hà Bạng chăm sóc Dung Trần Tử những ngày ổng hôn mê…

Em rất thích cách hành văn của Nhất Độ Quân Hoa, súc tích, gãy gọn, không màu mè hoa lá hẹ khiến câu văn dài thườn thượt. Cơ mà lần đầu đọc bộ này, thật sự không thể tin được đây là của Nhất Độ Quân Hoa viết, không thể tin được Dung Trần Tử lại là anh em cùng mẹ với Mạc Dung Viêm, với Thanh Dương Tử, Thẩm Dụ... Bởi ấn tượng của em với má Quân Hoa là chuyên sản sanh mấy thằng tra nam ti bỉ vô sỉ, thích ngược nữ chính lại giả vờ thâm tình, không ngờ lại sanh ra được 1 Dung Trần Tử vừa chính trực, vừa cổ hủ nhưng vẫn rất thâm tình và ôn nhu.

Nói chung truyện rất đáng đọc, về tình yêu, tình đồng môn sư huynh đệ muội hay cả tình nghĩa giữa các đạo hữu với nhau đều rất trọn vẹn và cao quý. Thích nhất là cách hành đạo của mấy ông đạo sĩ trong truyện, trừ ma diệt quái nhưng không có nghĩa là lạm sát người vô tội.

Đấy, nói chung là đề cử cho chị em nào chưa đọc thì hãy đọc đi, đừng giống em vì bóng ma tâm lý của những tra nam kia mà xém bỏ lỡ một bộ hay. Còn chị em nào đã đọc rồi thì hãy đọc lại, coi như xả xì trét~

???? Dưới đây là phần cảm nhận của riêng em về Hà Bạng, nữ chính đặc biệt thú vị của truyện.

Hà Bạng xuất hiện với hình ảnh một vị Hải hoàng không hề xứng chức, vừa tham ăn, vừa biếng làm, lại còn ngốc nghếch, ưa khóc nhè, chỉ được cái vẻ bề ngoài xinh đẹp mọng nước, và đôi chân nhỏ nhắn hút hồn. Dần dần khi âm mưu của nàng lộ ra, người ta lại cảm thấy nàng vô ơn, là một ả tâm địa ác độc, không từ thủ đoạn, chuyên lợi dụng lòng tốt của người khác để đạt được mục đích.

Nhưng Hà Bạng thật sự là người như thế sao?
(Em bắt đầu xì poi nhé~)

Trong vụ án đầu tiên về Vu sư Nam Cương. Khi Phu Á âm mưu giết Thanh Vận thì Hà Bạng đã xuất hiện kịp lúc để cứu hắn. Hay khi con rắn ba mắt giả làm Dung Trần Tử, nàng đã có thể bỏ chạy xuống núi không thèm quan tâm, nhưng nàng vẫn lo lắng cho đám tiểu đạo sĩ rồi cuối cùng cũng vòng về.

Tuy mỗi lần nàng cứu người ta, đều là suy nghĩ “đám tiểu đạo sĩ đó nấu ăn quá ngon” hoặc là “Thanh Vận nói bữa sáng nay vẫn sẽ là món củ cải viên, người ta không ăn sáng thì không thể chạy nhanh được, chi bằng quay về ăn xong bữa sáng rồi hẵng đi?”, “Nàng tìm đủ lí do để biện bạch cho bản thân, cuối cùng lại nhận ra – Mình và mấy thứ như bột củ sen viên, củ cải viên rất thân quen.”

Nhưng nàng thật sự nghĩ như thế ư?

Hà Bạng chắc chắn không phải mẫu nữ chính thiện lương, dùng ơn báo oán, nhưng nàng cũng không phải kẻ xấu. Chưa nói đến chuyện nàng là đồ tôn (thất lạc) của Phật Tổ Như Lai, còn thanh tu nữa, thì nàng cũng chưa bao giờ cố ý hại ai cả (trừ Dung Trần Tử, vì sao, vì anh là nam chính mà~~)

Dù vậy, một khi đã có ai xúc phạm đến nàng, thì nàng tất nhiên sẽ trả lại gấp bội. Chính Dung Trần Tử, khi biết Hà Bạng biến Lưu Tẩm Phương thành heo, cũng đã không thể buông lời trách móc nàng, dù ổng là chính thần, cương trực, và đầy chính nghĩa.

“Trong lòng hắn có chút cảm thán, nhưng không hề có chút oán hận nào, có vẻ như hắn đã trở nên không giống với hắn trước đây luôn căm ghét coi những kẻ xấu như thù địch. Chỉ là Hà Bạng vẫn chưa thể sửa được tính tình của loài yêu, nhưng ai có thể nói rằng nàng đã sai?

Nàng không đủ bao dung, không có trái tim, nhưng trên thế gian này ai phải có nghĩa vụ buộc lòng dạ rộng lớn như biển khơi, dung chứa được tất cả mọi chuyện chứ? Nàng không có lòng hại người, nhưng nếu bị kẻ khác hại, thì nhất định sẽ trả lại cho kẻ đó nỗi thống khổ gấp trăm gấp ngàn lần.”

Để rồi sau đó, nàng cũng đã lựa chọn bỏ qua cho Lưu Tẩm Phương, xé bỏ quá khứ, cho nàng ta một cơ hội mới.

Trong truyện, Hà Bạng khóc rất nhiều lần, hay giả vờ đáng thương, tạo nên những tình huống hài hước, cười đau bụng. Ấy vậy mà lúc nàng đau buồn nhất, nàng lại không hề rơi một giọt nước mắt nào.
“Trước đây, mọi việc chỉ cần khóc một lúc thôi, thì sẽ có người ra tay giải quyết hộ. Nhưng giờ khóc mất linh rồi, đành phải tự mình ra tay thôi.”

Hà Bạng cũng rất thông minh, khác với ấn tượng ngây ngô ngốc nghếch lúc ban đầu, rất nhiều tình huống truyện sau này, hầu như đều nằm trong tính toán của Hà Bạng. Như nàng đã tính lấy máu tim của Dung Trần Tử để giúp Thuần Vu Lâm vượt qua yêu kiếp, tính toán nhóm vu sư để họ đánh nhau với Dung Trần Tử rồi mình ngồi hưởng lợi, tính toán dùng long khí gột sạch tà khí trên người Minh xà, tính kế lấy máu tim của hoàng thượng, còn tinh quái khi biết dùng cách hỏi về các ngày lễ tết để điều tra xem ai là rắn giả người ^^, nàng còn biết tàn sát hết lũ tiểu yêu trong hang rắn để vẹn toàn cho nhóm đạo tông.

“Đúng vậy, bất kể là vì nguyên nhân gì, bọn chúng đều phải chết. Nếu bọn chúng không chết, không có máu tươi tứ chi đứt rời, thì sao có thể dập tắt được sự phẫn nộ của dân chúng trong thôn? Nếu bọn chúng không chết, không có kết quả sau cuộc chiến, Thánh thượng ở trong cung sẽ bình luận thế nào về Đạo tông? Nếu như trên thất tín với triều đình, dưới thất uy với dân chúng, vậy thì tôn giáo mới liệu có vùng dậy được không? một khi uy nghi của Đạo tông không còn, thì bao nhiêu đạo quan, đạo sĩ sau này sẽ ra sao?”

Ngay cả Tử Tâm đạo nhân, sư phụ của Dung Trần Tử cũng nói về nàng rằng: “Con bé không biết lễ nghĩa, lúc hành sự quả thật không từ một thủ đoạn nào. Nhưng một yêu quái sống hơn bốn nghìn năm, đã trải qua bao nhiêu thăng trầm chốn nhân gian rồi? Con bé quyết đoán hơn Dung Trần Tử, thông minh hơn Trang Thiếu Khâm, và kiên cường thẳng thắn hơn Diệp Điềm.”

Còn giữa nàng và Thuần Vu Lâm, em thật sự không cảm thấy Hà Bạng từng yêu anh này. Lúc đầu đọc đến đoạn Thuần Vu Lâm là tư tế chiếm đoạt thực quyền, em đã nghĩ đến chuyện tình cẩu huyết quằn quại nào đó, nhưng má Hoa đã không làm em thất vọng khi lần nữa không lâm vào lối món cẩu huyết 3000 trang~

Có lẽ, Thuần Vu Lâm có yêu đơn phương Hà Bạng, xen lẫn chút thành kính tôn trọng đối với một người bề trên. Nên anh ta mới sừng cồ lên khi biết Hà Bạng bị Dung Trần Tử nhúng chàm. Có thể đây là phán đoán chủ quan của em nhưng, em thấy tình yêu của Thuần Vu Lâm chưa đến mức sâu đậm, nếu đạt mức sâu đậm thì phải dùng từ tình cảm, cộng gộp nhiều loại tình với nhau lại.

Còn về phía Hà Bạng, nàng coi Thuần Vu Lâm là tâm can bảo bối của mình.

Cơ duyên vô tình gặp được, vì hắn là con cá đẹp nhất trong bầy nên nàng kẹp hắn theo, vì theo đạo trời 300 sẽ có một vị tinh tú giáng sinh xuống núi Lăng Hà, nên nàng đưa hắn đi. Lúc hắn được hơn một trăm tuổi, mãi không tìm được binh khí vừa tay, nàng liền đến chỗ Long Vương khuấy động mặt biển nơi ấy suốt hai năm bất kể ngày đêm không ngơi nghỉ để Long Vương mới đồng ý cho hàn tinh ngàn năm, lại mất thêm mấy chục năm tìm người làm vũ khí cho hắn.

“Sau đó quả thật là tinh tú giáng sinh ở hải vực Lăng Hà, nhưng trong Đạo trời đã nói, giết chết tinh tú là phạm phải luật trời, còn chưa đợi ta nghĩ ra cách ổn thỏa mọi bề, thì yêu kiếp của hắn đã cận kề ngay trước mắt. Ta chỉ còn nước đến Thanh Hư quan, tìm cách lấy máu từ tim của Dung Trần Tử, mới có thể tạm thời khống chế yêu khí trên người hắn, trì hoãn yêu kiếp của hắn. Ta cứ tưởng rằng đợi đến lúc hắn khỏe thêm chút nữa, cộng thêm cả năng lực của ta, thì vượt qua yêu kiếp là chuyện nắm chắc trong lòng bàn tay. Khi nhìn thấy các ngươi, ta biết quả báo của nghiệt duyên đã bắt đầu trở thành sự thực, ta không dám can thiệp vào mọi chuyện giữa hai ngươi”.

“Ta chỉ không muốn ngươi lấy đi tâm can bảo bối của ta, mà lại tưởng rằng đó là rác rưởi do ta tùy tiện vứt bỏ.” “Ngươi và Thuần Vu Lâm yêu thương nhau, ta không có gì để nói.”

Không có một câu chữ nào thể hiện Hà Bạng có yêu Thuần Vu Lâm cả, có chăng thì nàng từng nói, trái tim nàng rất nhỏ, có người vào thì phải có người ra, đương nhiên nàng từng để Thuần Vu Lâm trong tim, nhưng đâu có nghĩa là nàng yêu hắn.

Cái mờ nhạt nhất có lẽ chính là tình cảm của Hà Bạng dành cho Dung Trần Tử. Nàng cứ vô tư vô lự, có nhiều mặt tính cách như vậy, làm em phân vân không biết, Hà Bạng có thật sự yêu Dung Trần Tử hay không. Nhưng qua hai chương cuối, thì sự phân vân này đã hoàn toàn biến mất. Nàng đã biết lo được lo mất, lo sợ Dung Trần Tử lại hôn mê không bao giờ tỉnh, lo sợ Dung Trần Tử lại bỏ rơi mình.

Mà kể cả trước đó, khi nàng còn trong khoảng thời gian khôi phục nguyên thân, khi biết Dung Trần Tử ban ngày bận rộn, tối còn li hồn để đi chơi với nàng, nàng đã biết lo lắng cho hắn, từ chối gặp mặt để hắn được nghỉ ngơi đầy đủ. Nên có thể nói, người nàng yêu duy nhất, chính là Dung Trần Tử, tình cảm có thể chưa sâu đậm bằng Dung Trần Tử dành cho nàng, nhưng cũng đủ cho hai người mãi hạnh phúc bên nhau, thế là được.

…..

Ôi cha cha, dài quá dài quá rồi~ 
Viết thế này cũng coi như là muốn bào chữa cho Bạng Bạng thôi, còn cảm nhận, thích ghét thế nào thì đúng là tùy mỗi người, không thể phê phán hay bắt ép được~~
Cảm ơn chị em nào đã đủ kiên nhẫn đọc đến đây~~


Bình luận truyện