Tôi mở mắt ra thấy.
Linh Nhi đang ngồi bên cạnh, với đôi mắt đỏ ngầu như vừa mới khóc, nhìn thấy tôi đã tỉnh, cô ấy liền nắm lấy tay tôi, mừng rỡ.
Nhưng vì phản xạ sợ hãi, tôi liền rụt tay lại. Cô ấy ngơ ngác nhìn tôi.
"Có chuyện gì đã xảy ra với cậu vậy?"
Nhìn xung quanh, tôi chợt nhận ra rằng mình đang trong bệnh viện. Tay tôi vẫn còn đang được dây truyền nước.
Ngoài trời đã nắng phần nào, nó cũng xua đi được chút không khí u ám.
"Đừng lo! Bác sĩ nói rằng do cậu quá sợ hãi nên ngất đi thôi, chỉ cần nghĩ ngơi là sẽ ổn."
Tôi không thể nào rời mắt khỏi Linh Nhi dù là một giây. Cô ấy vẫn vậy, có điều là sắc mặt rất tệ, giống như đã mất rất nhiều máu vậy.
"Nếu còn không nghe lời, cô ta sẽ chết."
Một âm thanh vụt qua tai tôi làm tôi rơi vào trạng thái hoảng sợ, nắm chặt lấy tay Linh Nhi rồi oà khóc nức nở.
"Bình tĩnh lại đi Kiều An! Đừng sợ. Để tớ gọi bác sĩ đến xem cho cậu nhé? Không sao mà, không phải cậu vẫn còn nguyên vẹn sao? Chắc hẳn tên đột nhập đêm qua đã thất bại rồi!"
Tôi ngắt lời cô ấy.
"Không! Tớ nghĩ đó là quỷ!"
Tôi kể lại cho Linh Nhi nghe toàn bộ sự việc hôm qua.
Cô ấy nói rằng chuyện này chắc chỉ là việc cỏn con với pháp sư còn đối với chúng ta lại mù mờ chẳng biết điều gì cả.
Haizzzz...
Cậu ấy thở dài một tiếng rồi vội vã lôi gương ra soi mặt mình.
"Đúng thật là thần sắc mình có xanh xao, cậu phải trả tiền cho khuôn mặt này đấy nhé! Có biết là bao nhiêu chàng trai thương xót không hả?"
Giọng điệu này làm tôi bật cười.
"Còn cười được là tốt, dù là thật hay giả nhưng bây giờ chúng ta cũng cần phải mạnh mẽ."
Linh Nhi luôn là thần tượng trong lòng tôi mặc dù động tí là khóc nhưng cô ấy lại vượt qua mọi đau khổ một cách nhanh chóng.
"À, đúng rồi để tớ gọi cho ông nội về việc này, chắc chắn ông hiểu biết hơn chúng ta rất nhiều đấy."
(Note: Ông của Linh Nhi là một đạo sĩ)
Tôi gật đầu.
"Được! Cậu gọi đi."
Giờ thì cũng chỉ biết tới đâu hay tới đó thôi.
Không lâu sau đó, ông cậu ấy rất nhanh đã bắt máy.
"Này! Nghe đi, ông bảo tự cậu kể hết mọi chuyện với ông."
Tôi hít một hơi thật sâu rồi cầm lấy điện thoại.
"Alo? Chào ông ạ, con là Kiều An đây ạ."
Ông của Linh Nhi nói tôi hãy bình tĩnh lại rồi nói cho ông biết chuyện gì đang xảy ra. Tôi kể ông nghe bắt đầu từ giấc mơ đám cưới rồi tiếp đó là câu chuyện đêm qua. Ông lập tức hỏi lại tôi.
"Con có từng cho bất cứ vật gì được thanh tẩy bằng máu của mình không?"
Nghĩ một hồi lâu mới nhớ ra chỉ có cây trâm cài đó.
"Nửa tháng trước, con có mua một cây trâm ở chợ đồ cổ và đã dùng máu của mình để lau đi vết rỉ sét trên cây trâm, có chuyện gì vậy ạ?"
Ông của Linh Nhi im lặng một lúc rồi thở dài.
"Haizz, thật sự thì không phải ta không muốn giúp con nhưng chuyện này ta giúp con không nổi. Chỉ cần con nghe lời hắn thì hắn sẽ không phát sinh điều gì xấu với con."
Điều ông Linh Nhi vừa nói xong liền làm tôi choáng váng.
Ông là một đạo sĩ cũng không thể giúp nổi tôi. Tôi thực sự sẽ bị con quỷ đó bám theo quấy nhiễu sao?
Vì đang bật loa ngoài nên Linh Nhi cũng đã nghe hết sự việc, cô ấy cũng rất hốt hoảng mà giật lấy điện thoại.
"Ông ơi! Chuyện này là thế nào ông có thể nói rõ hơn được không ạ?"
Ông bắt đầu giải thích.
"Cây trâm đó được coi là quà cưới. Khi cháu dùng máu lau lên nó tức là điều đó xem như cháu đã đồng ý với hôn sự này. Giấc mơ đó thực sự là đám cưới của cháu dưới âm linh. Người ta gọi đó là kết âm hôn. Cháu