Chương 10: Trở thành cầm thú
Cố Dĩ An vốn tưởng rằng bị Ôn Thần ôm ngủ sẽ lại mất ngủ thêm một đêm, do tâm lý cự tuyệt như trước, nhưng đêm nay không dùng bất cứ loại thuốc ngủ gì mà cô lại ngủ cực kỳ say.
Tại sao lại như vậy?
Sau khi rửa mặt súc miệng xong, Ôn Thần thấy cô ngồi nghệt mặt trên giường: “Người em không khỏe sao?”
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Luvevaland. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang copy không có sự đồng ý của LuvEva land fanpage. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Cố Dĩ An định thần lại, lắc đầu: “Không có.”
Cô xuống giường đi vào phòng tắm, mở vòi nước rồi đột nhiên dùng nước lạnh vỗ vào mặt, nhớ lại tối hôm qua sau khi cùng Ôn Thần trở lại khách sạn, đã bị anh bế lên giường, anh không ngừng thì thầm bên tai cô: “Đừng từ chối anh bảo bối, anh chỉ muốn ôm em ngủ, chỉ ôm một lát thôi.”
Lời của anh và hương thơm trong miệng anh tựa hồ có tác dụng thôi miên, cô nhắm mắt lại chìm vào giấc ngủ lúc nào không biết.
Đối mặt với sự thay đổi này của bản thân, Cố Dĩ An quyết định đến gặp bác sĩ tâm lý của mình.
...
Trong một sân nhà kiểu Trung Quốc ở khu Tĩnh An, trên tấm bảng treo cửa chỉ có một chữ “An”, hoa tường vi trên hàng rào trước cổng đang nở rộ, một cơn gió thổi qua, trong không khí thoang thoảng mùi hoa; ở sâu trong khu vực trung tâm, các tòa nhà xung quanh cao chọc trời, khiến khoảng sân này trở nên vô cùng độc đáo.
Người qua đường thỉnh thoảng lại dừng lại để ngắm nhìn nó khi đi ngang qua, một số người trẻ tuổi còn sẽ chụp ảnh lưu niệm.
Sau hơn một năm trở lại nơi này, nhìn thấy nam thanh nữ tú đang chụp ảnh, Cố Dĩ An cầm tách trà lên nhấp một ngụm, cô cười nói với Lâm Mặc ngồi đối diện: “Chỗ của anh suýt chút nữa thành địa điểm chụp ảnh của những người nổi tiếng trên mạng rồi đấy.”
Lâm Mặc mỉm cười, khuôn mặt tuấn tú lộ rõ vẻ bất đắc dĩ: “Tôi chuẩn bị chuyển ra ngoài rồi.”
“Chuyển đi?” Cố Dĩ An rất kinh ngạc: “Chuyển đi đâu?”
“Vẫn đang chọn địa điểm.” Quá nhiều người nghe danh tìm đến chụp ảnh ở đây, điều này ảnh hưởng nghiêm trọng đến công việc của anh ta.
“Anh nguyện ý rời đi sao?” Cố Dĩ An nhìn chung quanh, bày biện vẫn giống y hệt mấy năm trước, không hề thay đổi: “Không phải vẫn đang chờ người sao?”
Đáy mắt sau mắt kính không cam lòng và tiếc nuối, nhưng Lâm Mặc lại thoải mái cười: “Xem ra tôi không chờ được.”
Sau khi tán gẫu một số chủ đề khác, Lâm Mặc đưa thuốc kê đơn xong cho cô, nhìn thấy sắc mặt của cô hồng hào, tình trạng quả nhiên tốt hơn trước rất nhiều: “Cô thì sao? Cô thật sự quyết định vậy sao, không hối hận chứ?”
“Dù sao cũng phải nếm thử.” Cô kéo khóa túi ra, bỏ thuốc vào trong: “Hôm qua tôi không uống thuốc ngủ, cũng không thắp hương an thần, tôi ngủ trong vòng tay anh ấy cả đêm, mãi đến hơn tám giờ mới tỉnh lại, tôi và anh ấy kết hôn gần hai năm, anh ấy chưa bao giờ