Chương 11: Hôn kiểu Pháp, chạm vào tiểu huyệt
Hà Khải Tân đưa Ôn Thần về khách sạn.
Ôn Thần uống quá nhiều rượu, hơn nữa trong lòng còn nghẹn một bụng lửa giận, sau khi nhìn thấy Cố Dĩ An trong phòng, ngọn lửa kia nháy mắt lên đến đỉnh điểm.
Cố Dĩ An đến Triều Đường lại biết Ôn Thần đã đi, cô bèn đánh xe trở về khách sạn, thang máy chậm rãi đi lên, cửa mở, cô nhìn thấy người đàn ông đứng trước cửa thang máy: “Em đến Triều Đường tìm anh, bọn Yến Tống nói mới đưa anh về.”
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Luvevaland. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang copy không có sự đồng ý của LuvEva land fanpage. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
Ôn Thần không chớp mắt nhìn cô, đáy mắt hơi lướt qua tia trào phúng: “Tìm anh làm gì?”
Ngửi thấy mùi rượu nồng nặc trên người anh, Cố Dĩ An nhíu mày: “Có phải anh say rồi không?”
“Nhìn anh giống say lắm à?” Ôn Thần lảo đảo đi đến trước mặt cô, anh vươn hai tay bao vây cô: “Nếu anh say thật thì giờ này đã nhân cơ hội uống rượu say kéo em vào phòng làm một trận rồi!”
Nói xong, Ôn Thần không nhịn cười nữa: “Nhìn anh? Rõ ràng trong lòng lúc nào cũng nghĩ xem nên làm em như nào, nhưng lúc chân chính hóa thành cầm thú lại băn khoăn đến cảm nhận của em, sợ em đau, sợ em sẽ càng bài xích anh, rất nhiều băn khoăn lo lắng.”
“Cuộc đời Ôn Thần anh chưa từng vướng bận nhiều như vậy, chẳng qua là ngủ với một người phụ nữ thôi, vậy mà anh có thể dông dài tận hai năm.”
“Anh còn tự xem thường chính mình.”
Ôn Thần thu tay lại ấn nút thang máy, cửa mở, anh đi vào. Đúng vậy, anh vẫn không thể nào hóa thành cầm thú được.
Cố Dĩ An xoay người, cô nhìn chằm chằm cửa thang máy đang từ từ khép lại, trong khoảnh khắc đối diện với đôi mắt tràn đầy ý cười tự giễu của anh, đột nhiên cô duỗi tay chặn cửa thang máy: “Em có thể.”
“...” Ôn Thần cho rằng mình say rượu xuất hiện ảo giác: “Em nói lại lần nữa.”
“Em có thể.” Móng tay Cố Dĩ An ghim sâu vào lòng bàn tay, lặp lại lần nữa: “Em thật sự có thể.”
.....
Trong phòng không bật đèn, Cố Dĩ An bị Ôn Thần đè sau cửa điên cuồng hôn môi, trong bóng tối chỉ có tiếng hô hấp dồn dập vang lên bên tai.
Cố Dĩ An lo lắng nắm chặt tay, cô tùy ý ngửa đầu để Ôn Thần há miệng mút cổ, cơ thể