Quán bar tạm ngừng kinh doanh, quản lý và bảo vệ dọn dẹp hiện trường, tất cả khách khứa đều dần dần rời đi, Cố Dĩ An kêu Phong Cảnh Triết đưa mấy người bị đánh kia đi bệnh viện, còn mình thì ở lại băng bó vết thương trên tay cho Ôn Thần.
Ở hàng ghế lầu hai, gió điều hòa thổi có hơi lạnh, quần áo bị dính nước mưa trên người Cố Dĩ An vẫn chưa khô hẳn, bị gió lạnh thổi vào thì hắt xì hơi mấy cái liên tiếp.
Đôi mắt đang nhắm lại của Ôn Thần mở ra, nhìn thấy cô mặc quần áo mỏng, thu tay từ trong tay cô lại, nói: “Để anh tự làm.”
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Luvevaland. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang copy không có sự đồng ý của LuvEva land fanpage. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
“Làm sắp xong rồi.” Cố Dĩ An lại kéo tay anh trở lại, sau khi xử lý vết thương xong, dùng khăn màu trắng băng bó lại, nói: “Em nói rồi, bảo anh kiêng đồ cay, đừng hút thuốc uống rượu, sao lại giống như đứa trẻ thế, tai trái nghe vào thì lọt ra tai phải, không biết kiêng kị gì hết.”
Ngửa đầu lên bắt gặp phải ánh mắt của Ôn Thần, Cố Dĩ An nhìn anh rồi cười mỉm, nói: “Lại còn đánh nhau với người ta, đã là người hơn ba mươi tuổi rồi, sao còn manh động như thế nữa? Hả?”
Ôn Thần hỏi ngược lại: “Em đang dạy dỗ anh đó hả?”
“Nào dám, đây là Tương Thành, là địa bàn của Ôn đại thiếu gia anh, em chỉ là một cô gái lang thang, làm sao dám dạy dỗ Ôn đại thiếu gia?”
Cánh tay không bị thương của anh nâng cằm của cô lên, cưỡng ép cô ngửa đầu, nhìn sát vào cô: “Làm lộ clip nhanh như thế? Anh có nên cảm ơn em không? Cảm ơn em vì không làm liên lụy nhà họ Ôn, cho anh bậc thang, để anh chủ động đề nghị ly hôn, không có quan hệ hôn nhân, cho dù Cố Dĩ An em có điên cuồng cỡ nào cũng không liên quan đến nhà họ Ôn.”
“Anh nghĩ nhiều rồi.” Ánh mắt của Cố Dĩ An bình tĩnh, nói: “Chuyện ly hôn không nằm trong kế hoạch của em.”
“Vậy chuyện gì mới nằm trong kế hoạch của em?” Ánh mắt của Ôn Thần cực kỳ lạnh nhạt nhìn cô, sớm đã không còn sự ấm áp như ngày trước, nói: “Kế hoạch của em rốt cuộc là gì? Lâm Mặc có thể biết, Thượng Quân Ngạn cũng biết, chỉ có một mình Ôn Thần anh không biết?”
“...” Cố Dĩ An không trả lời được, trốn tránh ánh mắt của anh, quay mặt đi.
Ôn Thần lại giữ chặt lấy cằm của cô, nói: “Đừng trốn tránh! Nhìn vào mắt anh rồi trả lời đi! Có phải là do anh không xứng hay không!”
Cố Dĩ An nhìn vào đôi mắt anh, nhớ đến ánh mắt trước đây của anh, dường như mỗi ngày đều chứa nụ