Ánh mắt Cố Dĩ An trông mong nhìn Ôn Thần, chờ đợi đáp án của anh.
Ôn Thần né tránh ánh mắt cô, móc bật lửa và thuốc lá từ trong túi quần ra: “Anh ra ngoài hút điếu thuốc đã.”
“…” Hút thuốc chứ không phải rời khỏi đây.
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Luvevaland. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang copy không có sự đồng ý của LuvEva land fanpage. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
…
Khi Ôn Thần quay lại, Cố Dĩ An đã ngủ rồi. Thuốc mà cô uống có thành phần an thần, nhìn khuôn mặt lúc ngủ của cô, lại thấy trán cô không nhíu chặt như lúc trước nữa, hẳn là đang có một giấc mơ đẹp.
Anh đến gần dém chăn cho cô, lúc chuẩn bị đứng dậy thì tay anh bị cô nắm chặt.
“Ôn Thần, anh đừng đi.” Cố Dĩ An đang nhắm mắt, rõ ràng là đang nói mớ.
Anh cũng xuất hiện ở trong giấc mơ của cô sao?
Anh giơ tay, khẽ xoa giữa mi tâm cô, cúi người xuống thủ thỉ bên tai cô: “Anh không đi, nghe lời nào, bé ngoan, ngủ đi…”
Nghe thấy giọng Ôn Thần, Cố Dĩ An còn lâm vào trạng thái nửa tỉnh nửa mơ từ từ buông tay anh ra, quay đầu lại tìm kiếm hơi thở của anh, ngửa đầu hôn lên đôi môi anh.
Cảm giác vô cùng chân thật, hóa ra ở trong mơ mà cũng có thể cảm nhận anh một cách chân thật như thế…
Ôn Thần để cho cô hôn, tay anh luồn vào trong tóc cô, nhẹ nhàng xoa đầu cô, vừa hôn đáp lại cô vừa thủ thỉ bên môi cô: “Không đi, bé ngoan, chồng không đi…”
Lâm Mặc đến trước cửa phòng bệnh nhìn thấy cảnh tượng trước mắt này, thì lặng lẽ lùi về sau, đóng cửa lại.
Sau khi cửa đã đóng lại, ánh mắt mất mát của anh ta trong chớp mắt chuyển thành vui mừng, hai người yêu sâu đậm