Cho đến khi Ôn Thần tỉnh dậy vào ngày hôm sau, bọn họ cũng chưa nghĩ ra bất cứ phương án nào, nhưng điều duy nhất họ chắc chắn là: mục đích làm việc của Thượng Quân Sách như vậy, một là có thể đưa Cố Dĩ An đi, hai là vì chia rẽ mối quan hệ giữa anh em bọn họ.
Bởi vì bọn họ suy đoán rằng, chắc chắn là sau khi Cố Dĩ An bị đưa đi, Ôn Thần sẽ oán hận Thượng Quân Ngạn, tuyệt đối sẽ không bán mạng vì anh ấy giống như trước kia.
“Trước tiên chúng ta không thể tranh chấp nội bộ.” Lục Diệu nhìn ra Ôn Thần có oán khí: “Nếu nội chiến, chẳng khác nào đã trúng kế của đối phương.”
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Luvevaland. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang copy không có sự đồng ý của LuvEva land fanpage. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
“Anh phải biết Cố Dĩ An không phải người phụ nữ bình thường, cô ấy có thể đi cùng Thượng Quân Sách, nhất định phải nắm chắc sự an toàn của bản thân, một khi tìm được thời điểm thích hợp, cô ấy nhất định sẽ liên lạc với chúng ta.”
Trán Ôn Thần quấn băng gạc, sau khi thuốc tê hết tác dụng, đầu đau từng cơn, chân như bó bột, hoàn toàn không thể cử động, nhưng anh vẫn tức giận siết chặt nắm tay: “Cô ấy nhất định là vì tôi mới đi cùng Thượng Quân Sách.”
Có thể nghĩ đến tại sao cô không từ chối Thượng Quân Sách.
“Thượng Quân Sách nhất định là lấy tôi để uy hiếp cô ấy.” Ôn Thần ngẩng đầu nhìn ánh mắt Thượng Quân Ngạn, cũng không oán hận anh nhiều: “Tôi cũng không ngu ngốc đến mức lấy ân oán cá nhân để làm chuyện đại sự.”
“Chuyện