Trong quá khứ, Cố Dĩ An không có bất kỳ điểm yếu nào.
Cô hận nhà họ Cố, cô không quan tâm đến sự sống chết của người nhà họ Cố.
Thậm chí, để thoát khỏi sự kiểm soát của nhà họ Cố, cô đã đến Syria một mình.
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Luvevaland. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang copy không có sự đồng ý của LuvEva land fanpage. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
Thượng Quân Sách vẫn nhớ những gì Cố Dĩ An đã nói trước khi đến Syria: “Tôi ước mình có thể chết trong lửa đạn của Syria, như vậy, ít nhất có thể chứng minh rằng tôi không phải là một kẻ hèn nhát từ bỏ sinh mạng của mình vì trầm cảm.”
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Cô không quan tâm đến sống chết của chính mình, làm sao sẽ quan tâm đến người khác?
Nhưng bây giờ thì khác, trong lòng cô toàn là Ôn Thần, nhà họ Ôn...
Chỉ có Ôn Thần mới có thể kiềm chế cô.
...
Cố Dĩ An được Thượng Quân Sách đưa đến một tòa lâu đài cổ kính, xung quanh hẻo lánh, hầu như không có người sinh sống ở đây.
Bước vào lâu đài cổ, những người hầu lần lượt chào hỏi bọn họ, sau khi chào hỏi xong, tất cả cùng đi về phía sân sau.
Có gì ở sân sau?
Khi lên đến tầng cao nhất, cô mới nhận ra rằng đây là một nơi sản xuất rượu với những vườn nho ở sân sau...
“Anh cũng rất biết hưởng thụ.” Cố Dĩ An ngước nhìn Thượng Quân Sách bên người cô, trong mắt tràn đầy khinh thường: “Sống trong cảnh lẩn trốn cũng thú vị như vậy.”
“Em đang châm chọc anh đấy à?” Thượng Quân Sách đốt một điếu thuốc, cúi đầu khinh thường nhả khói thuốc vào cô, lúc cô quay đầu lại, hắn kéo cô vào lòng, sau khi phát hiện ra sự phản kháng của cô, lập tức nắm lấy cằm cô: “Em thực sự cho rằng Ôn Thần là một tên đàn ông tốt sao?”
“Em tin không? Nếu anh chơi em, thì anh ta sẽ không thèm liếc mắt nhìn em nữa!”
“Nhưng anh, Thượng Quân Sách không giống như anh ta, dù em bị Ôn Thần làm bao nhiêu lần, anh vẫn yêu em! Bởi vì anh yêu em,