Lúc ra khỏi văn phòng anh đã hơi say, nhìn thấy nhân viên chào, Ôn Thần chỉ hơi gật đầu, không có bất kỳ biểu cảm nào khác.
Tài xế lái xe đi, anh không chịu nổi thời tiết khô hanh của phương bắc, liền mở cửa kính xe hít một hơi, nhìn thành phố náo nhiệt này, anh cũng có ý muốn rời đi, nhưng vừa nghĩ đến một khi Cố Dĩ An trở về nước, khẳng định sẽ chọn Bắc Thành đầu tiên, anh lại tiếp tục nhẫn nại.
Khi băng qua đường, chiếc xe đột ngột phanh gấp, Ôn Thần cau mày không hài lòng.
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Luvevaland. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang copy không có sự đồng ý của LuvEva land fanpage. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Tài xế vội vàng giải thích: “Ôn tổng, phía trước hình như có người ngất đi, có người đang muốn cứu giúp."
Ôn Thần nhìn về phía trước, thấy trong đám đông, một người phụ nữ đeo khẩu trang đang cố gắng ép tim cho người nằm trên mặt đất, sau khi ấn hơn chục lần, lại nhanh chóng tháo khẩu trang ra và thực hiện hô hấp nhân tạo.
Khoảng cách hơi xa, nhìn không rõ tướng mạo của người phụ nữ, nhưng nhìn đường nét và quần áo thì đó là một người phụ nữ xinh đẹp.
Người bị cơn choáng hẳn là đã trở lại bình thường, người phụ nữ ngẩng đầu nhìn xung quanh, nhìn khẩu hình miệng, hình như là đang cầu xin giúp đỡ gì đó.
Ôn Thần kéo kính xe xuống, mơ hồ nghe thấy giọng nói của một người phụ nữ: "Mọi người ai có xe có thể cho mượn được không? Người bệnh cần được đưa đến bệnh viện lập tức."
Giọng nói này...
Ôn Thần lập tức mở cửa xuống xe, xông vào trong đám người, bế người già còn chưa hồi phục ý thức nằm trên mặt đất lên:"Lên xe của tôi."
Nghe thấy giọng nói của anh, tay người phụ nữ hơi run lên, nhưng cô rất nhanh lấy lại bình tĩnh, đi theo anh một đường lên trước xe: "Cảm ơn tiên sinh đã có lòng giúp đỡ người lớn tuổi này."
Dù sao vừa rồi cô la hét khắp nơi cũng không có ai chịu đưa đi, thật ra cũng không phải lỗi của bọn họ, người nhà của người lớn tuổi cũng không có ở đây, bọn họ lo lắng sẽ bị lừa gạt.
Sau khi lên xe, Ôn Thần ngồi ở ghế phụ lái, người già nằm ở ghế sau, người phụ nữ quỳ bên cạnh trấn an tâm tình của ông lão: “Đừng thở