Xe chạy chậm rãi trên đường cái.
Ôn Thần cùng ngồi ở hàng ghế sau với An Nhiên, toàn bộ hành trình ánh mắt anh đều đặt trên khuôn mặt của người phụ nữ này, nhìn sống mũi cao thẳng và đôi mắt dù không trang điểm vẫn mang theo dụ hoặc kia, anh không nhìn ra chút dấu vết phẫu thuật thẩm mỹ nào.
Sau khi An Nhiên cảm nhận được ánh mắt của Ôn Thần, bèn quay ra nhìn anh: “Trên mặt tôi có dính gì à? Vì sao Tổng giám đốc Ôn cứ nhìn mãi vậy?”
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Luvevaland. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang copy không có sự đồng ý của LuvEva land fanpage. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
“Giọng nói cô rất giống với một người quen cũ của tôi.” Ôn Thần không giấu diếm mà nhìn chăm chú khuôn mặt cô, không bỏ sót một chút biến hóa nào trên khuôn mặt An Nhiên: “Trong tên cô ấy cũng có một chữ An.”
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
“Vợ trước của anh, Cố Dĩ An?”
“Đúng vậy.”
An Nhiên mỉm cười: “Không ngờ Tổng giám đốc Ôn là một người đàn ông si tình như vậy.”
“Không đến mức si tình.” Khóe môi Ôn Thần khẽ nhếch, bộ dạng không quan tâm: “Tôi chỉ muốn một đáp án.”
“Đáp án gì?”
“Rốt cuộc anh có điểm nào không tốt? Em lại giả vờ không quen biết anh.”
An Nhiên khẽ nhíu mày: “Hình như Tổng giám đốc Ôn đã nhầm tôi với vợ trước rồi.”
“Giống như xóa hết...” Ôn Thần cười khẽ, anh không quan tâm tài xế vẫn ở trên xe mà nâng tay nhéo cằm cô, ánh mắt sắc bén nhìn gần: “Em- người phụ nữ này, còn đổi tên thật nữa chứ.”
“An Nhiên? Một đời an nhiên?”
“Đối với em những chuyện đã qua đều chẳng có ý nghĩa gì nhỉ? Vậy còn anh?”
Nói xong, nhìn ánh mắt cô không chút dao động nào, Ôn Thần dùng ngón tay cọ môi, rồi cúi người thấp giọng nói bên tai cô: “Bắp đùi em có một vết bớt nhỏ, lúc phẫu thuật cũng xóa đi à?”
Nghe thấy vết bớt, cơ thể An Nhiên đột nhiên run lên.
Thấy cô cuối cùng cũng có phản ứng, Ôn Thần cười buông cằm cô ra, vén tóc cô ra sau tai rồi lại nhìn khuôn mặt quyến rũ mười phần kia, trước mắt dường như lại xuất hiện khuôn mặt quen thuộc của Cố Dĩ An, chớp mắt lại có cảm giác vừa quen vừa lạ: “Đùa cô đấy, vợ tôi đã mất từ một năm trước rồi, bắp đùi cô ấy không có vết bớt nào đâu.”
Nhìn