Cố Dĩ An khẽ mở miệng nhỏ, trên mi còn đọng lại nước mắt, nhìn thấy khuôn mặt dịu dàng anh tuấn của Ôn Thần, lại nghĩ tới việc anh trêu chọc vừa rồi, nắm lấy tay anh đưa đến bên miệng rồi cắn thật mạnh!
"Hừ..." Ôn Thần cắn chặt răng hàm sau, trong mắt mang theo ý cười mặc cho cô cắn: "Đúng là sói mắt trắng nhỏ, em sung sướng xong giờ lại cắn anh, vừa rồi chính là bàn tay này giúp em sung sướng như thế nào, em nhanh như vậy đã quên rồi sao?"
Cô vừa xấu hổ vừa phẫn nộ buông tay anh ra, trở mình, chuẩn bị xuống giường đi tắm rửa.
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Luvevaland. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang copy không có sự đồng ý của LuvEva land fanpage. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
Thấy cô định bỏ đi, Ôn Thần nắm lấy mắt cá chân cô, kéo cô trở lại, đè cô xuống dưới thân: "Em sung sướng xong lại muốn đi? Em coi anh là công cụ tình dục sao?"
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Dương vật giữa đũng quần anh vẫn căng cứng, tinh dịch phun ra từ đầu dương vật cọ xát mạnh vào bụng dưới của cô.
Cố Dĩ An không dám nhìn xuống, bởi vì chỉ cần nhìn thấy chỗ đó của anh, cô sẽ cảm thấy rất khó chịu và ghê tởm, sở dĩ cô để Ôn Thần bịt mắt bằng cà vạt là vì cô không muốn nhìn thấy chỗ đó của anh: "Anh phải cho em thời gian để em từ từ chấp nhận, đừng lập tức ép em như vậy."
"Nếu anh ép em, vừa nãy lúc em lên đỉnh anh đã đút vào làm em rồi." Anh giữ cằm cô, nhìn kỹ khuôn mặt sau khi cực khoái của cô, nghĩ lại cảnh cô gọi tên anh vừa rồi: "Em biết không? Anh thích nghe em gọi tên anh, đặc biệt là khi lên đỉnh."
"Bởi vì khi em gọi tên anh, em sẽ cảm thấy an toàn.” Cố Dĩ An nhìn anh chằm chằm, nói ra những suy nghĩ chân thật nhất của mình: “Chỉ khi nghĩ về việc làm tình cùng anh, em mới không bài xích, cảm ơn anh đã cho em một trải nghiệm tình dục tuyệt vời như vậy."
"Còn chưa đủ tốt." Ôn Thần cúi đầu, dùng ngón tay cái vuốt ve môi cô: "Chờ khi em có thể thực sự tiếp nhận anh, để anh đút vào làm em, em sẽ biết cảm giác làm tình với anh sung sướng, tuyệt vời đến mức nào.”
Anh ngậm lấy môi cô, thì thầm: “Anh sẽ khiến em vì sung sướng mà chảy thật nhiều nước, luôn gọi tên anh, cầu anh làm em.”
“Vậy thì em mong đợi ngày đó vào sớm hơn."
"..." Nghe xong lời của cô, Ôn Thần trực tiếp tỉnh lại từ những suy nghĩ tục tĩu về cô: "Lời nói của em bây giờ tựa hồ đang chế giễu anh không tốt, không khiến em sung sướng sớm hơn."
Nhận ra mình đã nói sai, Cố Dĩ An không nói tiếp nữa.
Ôn Thần hôn lên trán cô: “Sớm muộn gì anh cũng sẽ kiệt sức mà chết trên người em.”
Anh rời khỏi người cô, trần như nhộng đi về phía phòng tắm: “Bởi vì anh thậm chí có thể tưởng tượng, sau khi em không còn bệnh lãnh cảm nữa sẽ hành hạ anh trên giường như thế nào."
Khi cánh cửa sắp đóng lại, Ôn Thần quay lại nói với cô: "Bảo bối, anh đang chờ sớm ngày em hành hạ anh, nhưng đừng để anh đợi lâu quá.”
...
Cửa đóng lại, tiếng nước chảy từ vòi hoa sen vang lên, Cố Dĩ An nằm trên giường, đưa tay sờ âm