Cố Dĩ An không giấu Ôn Thần, cô giải thích ý định mua những sản phẩm tình dục này với thái độ rất bình tĩnh: “Em muốn để cơ thể mình tiếp nhận anh sớm hơn.” Bởi vì cô cũng muốn anh được thoải mái.
“Anh thích nghe lời như vậy.” Ôn Thần vui mừng xoa nhẹ đầu cô, theo thói quen cúi đầu tìm môi cô để hôn lên.
Cố Dĩ An không quen thân thiết với anh giữa ban ngày, khi bị anh hôn cũng không thể chìm đắm giống như vào buổi tối, thân thể hơi cứng ngắc quay mặt đi, kết thúc nụ hôn: "Đúng rồi, hôm nay mẹ gọi điện thoại cho em, mẹ hỏi chúng ta định bao giờ mới trở về Tương Thành."
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Luvevaland. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang copy không có sự đồng ý của LuvEva land fanpage. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
“Em cũng biết cách chuyển chủ đề đấy.” Ôn Thần liếm môi dưới, cảm nhận hương vị của cô còn đọng lại trong miệng, ngẩng đầu đi tới tủ lạnh, lấy một chai nước, uống vài hớp nước đá, sự hưng phấn trong cơ thể cuối cùng cũng lắng xuống bớt: “Buổi sáng bố anh đã mắng anh, ông ấy không cho anh xen vào chuyện nhà họ Cố của em nữa, thực ra anh hiểu lo lắng của ông ấy, ông ấy nghĩ rằng việc con rể và bố vợ đấu nhau chỉ khiến người khác chế giễu mà thôi.”
"Vậy sau đó anh định làm gì?"
Ôn Thần xoay người, chăm chú nhìn nàng: "Vậy em muốn anh làm cái gì?"
"..." Cố Dĩ An trầm tư chốc lát, đứng dậy khỏi sô pha, đi tới cửa sổ sát đất nhìn thành phố náo nhiệt dưới chân, chỉ cảm thấy cô vô cùng nhỏ bé: “Chắc Thượng Quân Ngạn sẽ không động đến Tiết Bân đúng không?"
"Em cũng biết hậu quả của việc động đến Tiết Bân mà."
“Tiết Bân cũng nghĩ như vậy.” Cố Dĩ An xoay người, ánh mắt vừa lạnh lùng vừa trong suốt: “Ông ta biết mấy người không dám động đến, cho nên ông ta mới để cho Cố Hoa Đông vô sỉ cắn lại anh, anh làm chuyện lớn ở Bắc Thành như vậy, không có lý nào ông ta không đoán được mục đích của anh, Thượng Quân Ngạn lợi dụng anh để tạo ra dư luận áp chế nhà họ Cố, Tiết Bân lợi dụng Cố Hoa Đông để kéo anh xuống nước, nếu cả hai vẫn tiếp tục cắn xé nhau như vậy thì còn ý nghĩa gì chứ?”
"Bởi vì thấy nhàm chán, năm đó anh mới xuất ngũ để làm kinh doanh." Ôn Thần chậm rãi đi đến trước mặt cô, vươn tay nhéo cằm cô: "Anh, Ôn Thần, không có tham vọng gì lớn, ai trở thành chủ tịch, ai nhận hối lộ, ai kéo bè kéo phái, quan trường thối nát như thế nào đều không liên quan gì đến anh, bởi vì anh đã thấy quá nhiều người và sự việc bẩn thỉu ở đây, bây giờ nếu em lấy hết sức của bản thân tiêu diệt những khối u ác tính đó, thì làm sao em chắc chắn sau này sẽ không có kẻ lặp lại những việc ác đó chứ?"Em trước kia cũng từng ở trong quan trường, em từng thấy ai làm quan mà chỉ có hai bàn tay trắng chưa? Thanh liêm chính trực? Ai sẽ thực sự lấy dân làm chủ? Ai trong số họ không nghĩ đến ích lợi của bản thân mình? Ai lập thành tích mà không phải vì muốn thăng chức?"
Cố Dĩ An ngẩng đầu nhìn anh, từ ánh mắt của anh có thể thấy được anh chán ghét quan trường tới mức nào: "Vậy tại sao anh còn giúp Thượng Quân Ngạn?"
“Anh giúp em!” Ôn Thần nghiêm túc nhìn cô chằm chằm, muốn nhìn thấu cô: “Trước đây em giúp Thượng Quân Ngạn nhiều như vậy, còn không phải vì muốn hắn trở thành chủ tịch sao?” Đột nhiên bị nhìn trộm bí mật đã giấu kín bấy lâu, Cố Dĩ An lập tức chột dạ quay mặt đi, không nhìn thẳng