Khoảng nửa tiếng sau.
Kha Nhược Sơ nhận được tin nhắn của Thịnh Như Ỷ, cô thu dọn ít vật dụng cá nhân, từ trong phòng đi ra, vừa hay gặp Viên Lộ Chi và Kha Tri Hạm đang ngồi ở trong phòng khách.
Viên Lộ Chi nhìn thấy Kha Nhược Sơ mang theo túi xách, chuẩn bị đi ra cửa, "Trễ thế này rồi con còn muốn đi đâu?"
"Con muốn về trường học sửa luận văn...." Kha Nhược Sơ đã chuẩn bị lời nói dối sẵn rồi, lúc ở trong phòng ngủ suy xét, nói thế này chắc không sao.
Viên Lộ Chi không hoài nghi, chỉ nói, "Nhất định phải làm trong tối nay à? Ngày mai hãy đi, bây giờ đã 10 giờ rưỡi rồi."
"Sắp phải nộp rồi ạ, con muốn làm xong sớm, lỡ đâu ở bệnh viện tăng ca, buổi tối sẽ không có thời gian."
Quả nhiên đây là một lời nói dối dùng tốt nhất.
Kha Nhược Sơ hiểu rõ, vịn cớ vào chuyện học hành, là cách đối phó với Viên Lộ Chi tốt nhất, bởi vì mẹ cô rất sợ chuyện học của cô bị đình trệ.
"Ngày thường, không biết nói với con bao nhiêu lần, làm gì cũng phải có kế hoạch, đừng có đợi nước tới chân mới nhảy, làm như vậy không tốt." Viên Lộ Chi hận sắt không thành thép mà dạy dỗ Kha Nhược Sơ.
"Vâng, con sẽ nhớ kỹ." Kha Nhược Sơ chột dạ trả lời.
Viên Lộ Chi, "Đi thôi, mẹ đưa con về trường học.
Đã trễ thế này rồi."
"A, không cần ạ." Kha Nhược Sơ lập tức từ chối, "Con xuống dưới nhà đi tàu điện ngầm được rồi, mẹ lái xe đi lại phiền phức lắm, nên đi nghỉ sớm đi...."
Nói dối càng ngày càng thuận miệng, Kha Nhược Sơ bắt đầu phát huy.
"Mẹ, cô, con đi cho kịp thời gian." Kha Nhược Sơ vội vội vàng vàng, nói xong câu đó, chuẩn bị rời đi.
Nhìn thấy hành động vội vàng của Kha Nhược Sơ, Kha Tri Hạm đứng ở bên không nói chuyện, có lẽ như đoán ra được gì đó nhưng không nói thẳng ra trước mặt Viên Lộ Chi.
Viên Lộ Chi làm sao mà nghĩ đến chuyện đứa con gái nết na hiền hậu của bà, hơn nửa đêm lại dám nói dối bà, đi ra ngoài hẹn hò với bạn gái.
Cạch...!tiếng cửa đóng lại.
"Đứa nhỏ này càng lớn càng không nghe lời."
Kha Tri Hạm ôm cánh tay, cười khẽ, "Đã 23 tuổi rồi, đâu còn nhỏ nữa đâu."
"Sao không còn nhỏ chứ, chẳng hiểu chuyện."
"Chị không nghĩ là con bé cũng có chính kiến của nó sao?"
"Nó thì có chính kiến gì? Từ nhỏ đến lớn, chuyện nào của nó không phải do tôi sắp xếp chứ."
Kha Tri Hạm nói, "Bởi vì chị can thiệp nhiều quá đó, cho nên con bé mới không có chính kiến."
Viên Lộ Chi hơi nhíu mày, "Không phải là chị muốn tốt cho con bé sao, không có chị sắp xếp cho nó, thì không biết con bé vất vả thế nào."
"Nhưng những thứ chị sắp xếp chưa chắc gì con bé đã thích, có đôi khi đi đường vòng cũng coi như là một cách đi qua đường rồi." Kha Tri Hạm cố gắng nói nhẹ nhàng nhất có thể, "Em biết chị lo cho con bé, nhưng mà cũng nên suy nghĩ đến cảm nhận của con bé."
Sau khi ly hôn, tính cách Viên Lộ Chi thay đổi thành như thế, ở trong tiềm thức đem những bất mãn và tiếc nuối, áp đặt lên người Kha Nhược Sơ.
Hết cái này đến cái khác, Kha Tri Hạm đều thấy hết cả, cho nên cô rất muốn nói với Viên Lộ Chi, đừng đem trọng tâm cuộc sống đặt hết lên người Kha Nhược Sơ.
Viên Lộ Chi im lặng, nhưng mà bà chỉ là muốn mang những điều tốt đẹp nhất cho con gái, có sự nghiệp như gió xuôi nước xuôi, có cuộc sống hôn nhân hoàn hảo, chứ không giống như bà hết cái khổ này đến cái khổ khác, có gì là sai chứ?
Có lẽ bà quản hơi quá mức, nhưng mà bà cũng chỉ có một đứa con gái, đâu còn ai khác nữa....
Viên Lộ Chi không đôi co với Kha Tri Hạm nữa, mà chuyển sang đề tài khác, "Đã trễ thế này...!em còn chưa về à?"
Kha Tri Hạm biết Viên Lộ Chi cần người ở cùng, chỉ là mạnh miệng không nói ra, "Em ở đây ngủ.
Ngày mai được nghỉ, chúng ta đi dạo phố chứ?"
"Được, vậy nghỉ sớm một chút, chị đi đổi chăn cho em."
"Vâng, chị là tốt nhất."
"Được rồi." Viên Lộ Chi cười bất đắc dĩ, nhưng cũng để Kha Tri Hạm tuỳ ý dựa vào vai bà, "Lớn thế này rồi còn làm nũng với tôi, xem ra cũng chưa lớn lắm."
*
Kha Nhược Sơ vội vàng đi xuống lầu.
Vừa mới tới cửa tiểu khu, cô lập tức thấy được một bóng hình quen thuộc, bên ngoài mặc một chiếc áo khoác dài, dáng người vô cùng đẹp, còn đang nhìn cô không chớp mắt, đôi môi đỏ cong lên cười, thật rất giống nữ vương.
Dưới cái nhìn chằm chằm của Thịnh Như Ỷ, Kha Nhược Sơ chậm rãi đi đến.
"Đi nhanh như vậy để làm gì?" Thịnh Như Ỷ hỏi.
Mới vừa rồi ở trong xe, Thịnh Như Ỷ thấy Kha Nhược Sơ vội vàng, đi như chạy, Kha Nhược Sơ mặc chiếc áo màu trắng, rất dày, giống như cái bánh chưng nhỏ, động tác vừa ngốc vừa đáng yêu.
Kha Nhược Sơ cũng không biết tại sao lại sốt ruột như vậy, trong lòng đầy mong chờ gấp không chờ nổi.
Kha Nhược Sơ có chút nóng, còn thở gấp, cô nhìn Thịnh Như Ỷ, cười không khép miệng lại được, "Không phải chị nói ngày mai mới đến đón em sao?"
Thịnh Như Ỷ sửa sửa lại đầu tóc cho Kha Nhược Sơ, "Chị nhìn thấy đêm nay tâm trạng của người nào đó không tốt."
Kha Nhược Sơ đứng dưới cơn gió lạnh mà cười, cười đến đôi mắt cũng híp lại, Thịnh Như Ỷ dường như có thể nhìn thấu được tâm trạng của cô, giống như lần trước vậy, chỉ gọi điện thoại thôi, sau đó Thịnh Như Ỷ đã xuất hiện ở trước mặt cô thế này.
Thịnh Như Ỷ lặng im nhìn Kha Nhược Sơ hai giây, sau đó ôm lấy cô vào trong lòng ngực, trước ôm một cái như vậy đã.
Đôi tay Kha Nhược Sơ cũng vòng ôm chặt lấy Thịnh Như Ỷ.
Một cái ôm này, cả cơ thể được sưởi ấm.
Hoá ra sẽ có một người, chỉ cần ở bên cạnh, chỉ cần nhìn thấy người ấy cười, thì cho dù tâm trạng tồi tệ đến mức nào cũng bị vứt lên chín tầng mây.
Kha Nhược Sơ ngẩng mặt nhìn Thịnh Như Ỷ, rõ ràng các cô chỉ mới ở bên nhau nửa tháng, sao lại có cảm giác như nằm mơ? Có thể bản thân chưa từng nghĩ sẽ có lúc may mắn thế này.
Thịnh Như Ỷ thấy Kha Nhược Sơ ngây ngốc, cô nhéo lấy cái mũi nhỏ Kha Nhược Sơ, "Lên xe đi."
Kha Nhược Sơ cười làm nũng, nhỏ giọng đáp, "Vâng~"
Trong xe, Thịnh Như Ỷ đưa cho Kha Nhược Sơ ly trà sữa nóng vừa mua, một ly thật lớn.
"Trễ thế này rồi, uống trà sữa sẽ mập lên."
"Nhìn người em có bao nhiêu thịt hả?" Thịnh Như Ỷ nhìn cái dáng vẻ như học sinh tiểu học của Kha Nhược Sơ, nhịn không được mà nói, "Mập lên một chút nữa chị cũng thích, ôm sẽ rất thoải mái."
Kha Nhược Sơ không nói lại Thịnh Như Ỷ, cô không uống mà trước đưa ống hút đến bên miệng Thịnh Như Ỷ.
Miếng thứ nhất phải để cho bạn gái uống.
Thịnh Như Ỷ hút một chút trà sữa, còn lại để cho Kha Nhược Sơ giải quyết.
Kha Nhược Sơ rất thích đút cho cô ăn, sau đó mới chịu ăn, chỉ cần hành động thân mật này thôi cũng đã vui vẻ rồi, bởi vì Thịnh Như Ỷ mà Kha Nhược Sơ cảm thấy bản thân sắp thích đồ ngọt rồi.
Sau khi về đến nhà, đã sắp 11 giờ.
Điềm Đậu chắc hẳn ở nhà buồn một mình đã lâu, thấy Thịnh Như Ỷ và Kha Nhược Sơ lập tức chạy đến, dính lấy hai người.
"Điềm Đậu, có nhớ chị không~" Kha Nhược Sơ đổi xong dép, ngồi xổm xuống sờ đầu Điềm Đậu.
Cô rất thích thú cưng, chẳng qua lúc nhỏ bị chó cắn một lần cho nên mới sợ chó, nhưng mà nhờ có Điềm Đậu, cô cũng bớt sợ rồi.
Mặc dù, kích cỡ Điềm Đậu khá lớn, nhưng thật sự rất ngoan hiền.
Kha Nhược Sơ cầm mấy đồ vật trên sàn nhà chơi đùa với Điềm Đậu, cực kỳ vui vẻ.
Trễ thế này rồi, trong nhà chỉ có hai người, mà đứa ngốc này mới vào nhà đã chơi với Điềm Đậu rồi, ngược lại còn vứt bạn gái sang một bên, Thịnh Như Ỷ nhìn Kha Nhược Sơ mà có chút bất đắc dĩ, thật không hiểu tình thú, sau này phải từ từ dạy dỗ mới được.
Thịnh Như Ỷ đứng một bên hồi lâu, mới gọi, "Kha Nhược Sơ."
Kha Nhược Sơ đứng lên.
"Chơi vui vẻ quá ha?" Thịnh