"Bảo bối, làm sao vậy...." Thịnh Như Ỷ nhỏ giọng hỏi, vùi đầu ngửi mùi hương sữa quen thuộc trên người Kha Nhược Sơ, trong giọng nói không thể che dấu được hơi thở dục vọng.
Đêm khuya, thời gian vừa vặn.
Thích hợp làm chút chuyện gì đó.
Nhưng mà người trong lòng ngực lại im lặng.
Cánh tay Kha Nhược Sơ vẫn ôm lấy eo Thịnh Như Ỷ, chỉ là không nhúc nhích.
Cư nhiên....
Thịnh Như Ỷ xoay đầu, nheo mắt điều chỉnh lại hơi thở, mím môi, có bao nhiêu bất đắc dĩ, cứ tưởng đâu cái đứa ngốc này đột nhiên thông suốt, không chống lại được sự cám dỗ nữa chứ?
Nào ngờ ngủ mất tiêu, chỉ là nói mớ mà thôi.
Tự dưng bị trêu chọc một phen, lúc này cả cơ thể Thịnh Như Ỷ nóng lên.
Trời ạ, Kha Nhược Sơ còn cọ cọ ôm lấy cô, thật sự khó nhịn được mà.
Đúng là người sống sờ sờ cũng bị cô nhóc này bức chuyển sang cấm dục.
Kha Nhược Sơ cùng Thịnh Như Ỷ nằm chung trên một cái giường, lúc đó Kha Nhược Sơ còn cho rằng đêm nay kích động đến mức mất ngủ, ai nào ngờ chẳng được bao lâu ngủ mất.
Chắc có lẽ ban ngày làm phẫu thuật đứng khá lâu, cho nên mệt mỏi, đúng là mệt mỏi vĩnh viễn là liều thuốc ngủ tốt nhất.
Ôm Thịnh Như Ỷ, Kha Nhược Sơ ngủ ngon giấc, đến lúc có điện, cả phòng sáng bừng nhưng ban ngày cũng không thức giấc.
Thịnh Như Ỷ thuận tay tắt đèn, chỉ để lại đèn trên đầu giường.
Ngọn đèn chiếu lên giường, một mảnh vàng ấm áp.
Cô lẳng lặng nhìn Kha Nhược Sơ nằm trong lòng ngực, khẽ cười, mái tóc đen nhánh có chút lộn xộn, khuôn mặt thanh tú trắng nõn, làm cho người nhìn muốn cắn một cái, lúc ngủ còn ngoan hơn lúc tỉnh.
Thịnh Như Ỷ vẫn ôm lấy Kha Nhược Sơ, vén mấy sợi tóc rơi trên trán, nhắm mắt đặt lên trán Kha Nhược Sơ một nụ hôn, tự tìm niềm vui cũng coi như là hưởng thụ, mà sưởi ấm cho nhau bằng cái ôm cũng là một dạng hưởng thụ.
"Chị...."
Kha Nhược Sơ lại non nỉ một tiếng.
Thịnh Như Ỷ mỉm cười, ôm chặt lấy Kha Nhược Sơ lần nữa, sao mà lúc ngủ lại thích nói mớ gọi cô thế này nhỉ? Lần trước đi biển uống say, cũng như vậy....!Không biết đang mơ tới cái gì nữa.
Sau khi ở bên Thịnh Như Ỷ, mỗi lần Kha Nhược Sơ mơ thấy Thịnh Như Ỷ, trong mộng đều ngọt còn hơn kẹp bông gòn.
Ôm lấy Kha Nhược Sơ, Thịnh Như Ỷ cùng dần dần chìm vào giấc ngủ, cái ôm này như ngồi bên bếp lửa, rất ấm, còn thơm tho mềm mại.
Đêm đông lạnh lẽo, chỉ cần vậy là đủ thoải mái rồi.
Kha Nhược Sơ ngủ một giấc đến bình minh, chưa đến 7 giờ, đã bị đồng hồ sinh học đánh thức.
Vừa mở mắt, đã nhìn thấy gương mặt xinh đẹp của Thịnh Như Ỷ, hình như các cô ôm như vậy ngủ cả đêm, Kha Nhược Sơ cũng không biết từ lúc nào mà hai người ôm như thế.
Mùi hương trên người Thịnh Như Ỷ thật sự rất ngọt, Kha Nhược Sơ không cũng biết, tại sao Thịnh Như Ỷ không dùng nước hoa, nhưng trên người luôn có hương thơm như thế.
Người ta nói cơ thể của phụ nữ luôn có một hương thơm nhẹ, chỉ là bản thân không phát hiện mà thôi.
Kha Nhược Sơ không vội rời giường, mà tiếp tục nằm trong lòng Thịnh Như Ỷ, vừa ngửi hương thơm trên người Thịnh Như Ỷ vừa si ngốc ngắm nhìn gương mặt ngủ say của cô ấy.
Thật sự muốn mỗi đêm được ôm Thịnh Như Ỷ ngủ, sau đó mở mắt thức giấc, chính là được nhìn thấy Thịnh Như Ỷ.
Kha Nhược Sơ rất thích nhìn mặt mộc của Thịnh Như Ỷ, thường ngày Thịnh Như Ỷ luôn trang điểm tinh xảo, dường như ở trước mặt cô mới có thể tháo dở "vũ khí hạng nặng".
Người này trước mặt người khác luôn là nữ vương không dễ chọc, thế mà ở trước mặt cô lại có thể làm nũng, Kha Nhược Sơ thật sự rất thích Thịnh Như Ỷ làm nũng với cô.
Nhìn một lát, Kha Nhược Sơ không kiềm lòng được mà hôn trộm Thịnh Như Ỷ một cái.
Nếu bình thường chủ động hôn Thịnh Như Ỷ thế này, cô sẽ rất thẹn thùng, nhưng mà Thịnh Như Ỷ vẫn còn đang ngủ, lá gan của Kha Nhược Sơ lớn không ít, dán môi lên, lại hôn thêm một cái.
Vào lúc Kha Nhược Sơ cho rằng có thể hôn trộm lần thứ ba, thì đột nhiên một đôi mắt mở ra, tay Thịnh Như Ỷ đỡ sau gáy Kha Nhược Sơ, xoa nhẹ, sau đó đáp lại.
Sáng sớm, nụ hôn dịu dàng ngọt ngào.
Sau khi hôn vài cái, Thịnh Như Ỷ mới mở to mắt, nhìn người bạn cùng gối mà cười.
Rõ ràng là hôn bạn gái mình, nhưng lúc hôn trộm bị phát hiện, Kha Nhược Sơ cảm thấy cực kỳ xấu hổ.
"Đồ ngạo kiều...." Thịnh Như Ỷ thì thầm, mới vừa tỉnh ngủ, giọng nói có chút mè nheo, gợi cảm vô cùng.
Mặc kệ là biệt danh gì mà thêm từ "đồ", lập tức sẽ trở nên ái muội, giống như từ ngu ngốc nghe là biết mắng chửi người ta, thế mà đồ ngốc lại không giống nhau.
Tim Kha Nhược Sơ vẫn còn đập nhanh, còn chưa kịp nói cái gì, cô nhỏ giọng hô một tiếng, "A...."
Thịnh Như Ỷ cười khẽ, đem Kha Nhược Sơ đè dưới cơ thể cô, cơ thể mềm mại mỏng manh, rất thích hợp để bắt nạt.
Kha Nhược Sơ nằm ngửa trên giường, nhìn chằm chằm mặt Thịnh Như Ỷ, mới sáng sớm mặt đã đỏ tim đập nhanh, chỉ cần ở riêng với Thịnh Như Ỷ, đúng là một giây thôi cũng đủ mặt đỏ tim đập.
Trước khi gặp Thịnh Như Ỷ, Kha Nhược Sơ cho rằng bản thân thích kiểu người trầm lặng kín đáo, nhưng sau khi bên Thịnh Như Ỷ, Kha Nhược Sơ hận không thể để Thịnh Như Ỷ đến câu dẫn cô mỗi ngày, u mê sự nhiệt tình, quyến rũ của cô ấy, không có lối thoát.
"Tối hôm qua, em mơ thấy gì đó?" Thịnh Như Ỷ nằm đè trên người Kha Nhược Sơ, nhỏ giọng cười hỏi, "Mơ mà gọi chị luôn đó."
Kha Nhược Sơ làm vẻ mặt vô tội, "Có...!sao?"
Còn không biết xấu hổ mà hỏi "Có sao", Thịnh Như Ỷ phát hiện Kha Nhược Sơ đến để trị cô, mỗi lần đều có thể nhóm một đốm lửa, cuối cùng cô đành phải nhẫn nhịn dập tắt nó.
Thịnh Như Ỷ vuốt ve trán Kha Nhược Sơ, cúi đầu thì thầm bên tai, cố ý trêu đùa, "Tối hôm qua, em rất xấu xa."
"Em...." Kha Nhược Sơ bị một câu này của Thịnh Như Ỷ làm cho mềm lòng, nhưng cũng lo lắng, chỉ có thể nghĩ một chút, không biết tối hôm qua cô đã làm gì với Thịnh Như Ỷ sao?
Thịnh Như Ỷ nhìn thấy phản ứng thẹn thùng của Kha Nhược Sơ, lại cười khẽ, "Ha ha...."
Giờ này, Kha Nhược Sơ mới nhận ra là Thịnh Như Ỷ lại bắt đầu trò đùa giỡn cô.
Thịnh Như Ỷ không cho Kha Nhược Sơ cơ hội nói chuyện, tiếp tục hôn lên khoé môi Kha Nhược Sơ, biểu cảm đột nhiên nghiêm túc.
Sau khi bị hôn lần nữa, ánh mắt Kha Nhược Sơ dần mơ hồ, nhìn chằm chằm Thịnh Như Ỷ, mặc dù xấu hổ đó, nhưng mà trên mặt viết đầy chữ "em còn muốn".
Thịnh Như Ỷ hiểu ý, vén tóc dài sang một bên, ôm lấy mặt Kha Nhược Sơ tiếp