Thay đổi khẩu vị, tìm cảm giác mới lạ, cùng lắm là một tháng rưỡi....
Những lời nói cứ quanh quẩn trong đầu Kha Nhược Sơ, cô cắn răng, nhịn không được khóc, cho nên cô không phải là gặp may, người mình thích vừa hay cũng thích mình, chỉ là Thịnh Như Ỷ tìm cảm giác lạ, cho nên mới dễ dàng tuỵ tiện chấp nhận thích cô sao?
Không thể nào, hốc mắt Kha Nhược Sơ đã ửng hồng, tự mình phủ nhận suy nghĩ này, Thịnh Như Ỷ thích cô, quan tâm đến cô, cô cảm nhận rất rõ ràng.
Hay nói đúng hơn, cô ấy đối với ai cũng sẽ ôn nhu săn sóc? Kha Nhược Sơ đứng tại chỗ, càng nghĩ càng loạn, cô trước giờ không hoài nghi tình cảm Thịnh Như Ỷ giành cho cô, trong lòng cho rằng Thịnh Như Ỷ cũng giống cô, nhưng hôm nay từ miệng người khác nghe được những lời đó, cảm xúc thật ngổn ngang và bất an, khó chịu nói không thành lời.
Điện thoại vang lên, thông báo từ Wechat:
[Chị] Em chưa tới sao?
Kha Nhược Sơ nhìn chằm chằm mấy từ này, cố gắng không khóc, chờ hốc mắt không còn đỏ nữa, nhìn không ra dấu vết mới khóc, cô mới đi đến văn phòng Thịnh Như Ỷ.
Lúc ăn cùng Thịnh Như Ỷ, Kha Nhược Sơ lời nói ít đến đáng thương, mặc dù ngày thường cô không nói nhiều cho lắm, nhưng cũng không đến mức một tiếng cũng không hé ra.
Thịnh Như Ỷ cảm nhận có gì đó không đúng, lại nhìn chằm chằm vào mắt Kha Nhược Sơ, vừa dịu dàng vừa lo lắng hỏi, "Có phải đã khóc hay không?"
"Không có khóc." Kha Nhược Sơ cúi đầu ăn cơm, vờ thản nhiên.
Thịnh Như Ỷ, "Đôi mắt đều đỏ hết cả rồi."
Kha Nhược Sơ nguỵ biện, "Có lẽ do thức khuya đọc sách."
Thịnh Như Ỷ vẫn nhìn ra được sự khác biệt, cô sờ sờ mặt Kha Nhược Sơ, cười an ủi, "Nếu tâm trạng không tốt, phải nói cho chị nghe, không được nghẹn ở trong lòng."
Nói sao, nói như thế nào đây? Hỏi cô ấy trước kia một tuần đổi bạn gái một lần sao? Hỏi cô ấy đồng ý hẹn hò với cô cũng chỉ là muốn đổi khẩu vị thôi sao? Kha Nhược Sơ nghĩ vậy đó, nhưng lại không có tiền đồ, nghẹn ở trong lòng đau đến mức muốn khóc.
Buổi tối, Thịnh Như Ỷ vẫn ngồi trên bàn làm việc xử lý các việc còn chưa làm xong, Kha Nhược Sơ ngồi ở trên sô pha, ôm một cuốn sách thật dày.
Vào lúc tâm trạng thế này, một chữ Kha Nhược Sơ cũng không đọc vào trong đầu.
Cô ngồi suy nghĩ một phương diện thì cảm thấy Thịnh Như Ỷ tốt như thế, sao có thể như lời mấy người kia nói? Phương diện khác thì nghĩ, cô thực sự không nắm chắc tình cảm Thịnh Như Ỷ giành cho cô như thế nào.
Rơi vào cơn lốc xoáy, mông lung giữa tin tưởng và không tin tưởng.
Chờ tăng ca xong.
Thịnh Như Ỷ không yên tâm về Kha Nhược Sơ, "Này ngốc, tối nay chị ở cùng em nhé."
"Không cần." Kha Nhược Sơ từ chối, lúc này cô thật sự không biết làm sao có thể đối mặt với Thịnh Như Ỷ, tâm loạn như ma, có lẽ nên bình tĩnh lại trước đã.
Thịnh Như Ỷ đành phải đưa Kha Nhược Sơ về ký túc xá.
Xe vừa mới dừng, Kha Nhược Sơ đã cởi dây an toàn, chuẩn bị xuống xe.
Thịnh Như Ỷ thấy Kha Nhược Sơ cả đêm nay mất hồn mất vía, "Khoan đã."
Kha Nhược Sơ quay đầu lại, "Sao ạ?"
Thịnh Như Ỷ tiến gần đến Kha Nhược Sơ, một tay ôm lấy mặt cô ấy, cười quan sát một lát, sau đó nhẹ nhàng hôn lên môi Kha Nhược Sơ, từng chút từng chút một, mang theo chút trấn an, nụ hôn ngắn dịu dàng.
Nhưng hôn vài giây, Thịnh Như Ỷ ngừng lại, từ từ mở mắt.
Bởi vì Kha Nhược Sơ không hề đáp lại cô.
Nếu là ngày thường, Kha Nhược Sơ đã sớm câu lấy cổ cô mà hôn đáp lại không kiềm chế được.
"Đêm nay, em làm sao thế?"
Kha Nhược Sơ nhìn Thịnh Như Ỷ, vẫn lắc đầu.
Không nói lời nào, Thịnh Như Ỷ lực bất tòng tâm, "Đừng làm cho chị lo lắng được không?"
Kha Nhược Sơ mím môi nói, "Hôm nay, em hơi mệt."
Thịnh Như Ỷ sờ đầu Kha Nhược Sơ, đoán chắc Kha Nhược Sơ làm việc ở bệnh viện cả ngày, cho nên mệt mỏi, cô nói, "Vậy đêm nay, em đi ngủ sớm đi.
Sau này, nếu đi làm mệt quá, cũng đừng chạy đến ăn cơm cùng chị, biết chưa? Nếu nhớ chị thì gọi điện thoại cho chị, chị làm xong việc sẽ đến đây với em."
Mặc dù, trên phương diện yêu đương Kha Nhược Sơ không có miếng kinh nghiệm nào, nhưng cô biết nếu chỉ vì hảo cảm hoặc tuỳ tiện yêu đương, thì tại sao người này lại chu đáo như vậy? Hơn nữa, Thịnh Như Ỷ đối tốt với cô, từ trước tới nay không phải chỉ nói suông.
Nghe Thịnh Như Ỷ nói lời an ủi mình, Kha Nhược Sơ có chút an tâm, cô mỉm cười, sau đó hôn nhẹ lên môi Thịnh Như Ỷ hai giây, "Em về ký túc xá nha."
Thịnh Như Ỷ lúc này mới thả lỏng, "Ừ, vào đi."
Nhưng buổi tối, Kha Nhược Sơ vẫn mất ngủ.
Đêm dài cô đơn, rất thích hợp cho chuyện suy nghĩ lung tung.
Con hiểu rõ cô ấy sao?
Lúc này, Kha Nhược Sơ nhớ tới câu hỏi Kha Tri Hạm đã hỏi cô, cô đã có đáp án, cô thật sự không hiểu gì về Thịnh Như Ỷ cả, nếu cô hiểu rõ thì đêm nay đầu óc cô không trống rỗng như thế.
Kha Nhược Sơ cố gắng tìm kiếm từng mảnh ký ức vụn về của Thịnh Như Ỷ trong tâm trí cô, nhớ những lời Thịnh Như Ỷ từng nói với cô, nhớ đến lần đầu các cô gặp ở Dạ Sắc, Thịnh Như Ỷ dạy yêu đương nhiều lần sẽ không buồn rầu như thế nữa.
Ký ức một lần nữa quay trở lại....
Thịnh Như Ỷ nói ra điều đó như là một điều hiển nhiên, còn nặng tình thì là kẻ ngốc.
Bỗng nhiên, Kha Nhược Sơ sợ hãi, cô sợ tình yêu của Thịnh Như Ỷ đối với cô, giống như tình yêu của Bạch Mông vậy.
Sẽ mau chán mau đi, nhưng mà cô thích Thịnh Như Ỷ rất nhiều, cô muốn bên Thịnh Như Ỷ dài lâu.
Bạch Mông nói cô quá ngốc, chẳng lẽ nghiêm túc thích một ai đó thì là ngốc sao? Nếu quyết định ở bên nhau, chẳng phải nên toàn tâm toàn ý sao?
Kha Nhược Sơ cuộn mình trên giường, khoé mắt bất giác rơi lệ, lặng lẽ thấm đẫm cái gối.
*
Mấy ngày nay, tâm trạng của Kha Nhược Sơ cực kỳ tệ, không giống như thời gian trước, mấy chữ hạnh phúc ngọt ngào đều treo trên mặt, suốt ngày vui tươi hớn hở, khắp nơi tràn đầy sức sống.
Buổi trưa, ở trong nhà ăn.
Kha Nhược Sơ chọc chọc chén cơm hỏi Bạch Mông, "Hai người cho dù không thích nhau vẫn ở bên nhau được sao?"
"Tuỳ người, có người vô tâm mà yêu." Bạch Mông nói một nửa, ngẩng đầu, "Sao cậu lại hỏi cái này làm gì?"
"Không có gì." Kha Nhược Sơ tiếp tục hỏi, "Vậy hai người quen nhau một tháng sau đó chia tay, cũng có