Thẩm Thất rất nhanh trở lại: “Thôi bỏ đi... Từ đây tới đó cũng mất ba giờ. Kiểu gì cũng sẽ bị trễ!”
Hạ Nhật Ninh tiếp tục gửi tin nhắn: “Hôm nay cho em một điều bất ngờ.”
“Bất ngờ gì?” Thẩm Thất thuận miệng hỏi.
“Đến lúc đó em sẽ biết.” Ánh mắt Hạ Nhật Ninh dịu dàng, nhanh chóng nhắn tin lại.
Tất cả mọi người đều trợn mắt nhìn Hạ Nhật Ninh.
Hiện giờ có ai tới tát bọn họ một cái được không?
Bọn họ bị ảo giác rồi sao?
Sao bọn họ nhìn thấy Hạ Nhật Ninh cười vậy?
Không sai! Hạ tổng nghiêm túc như vậy mà lại mỉm cười giữa buổi họp!
Đây tuyệt đối là ảo giác! Đúng vậy! Nhất định là ảo giác!
Hạ Nhật Ninh đặt điện thoại di động xuống, nhẹ ho một tiếng, đám người kia nhanh chóng lấy lại tinh thần, ai cũng lộ ra dáng vẻ gặp quỷ.
Nghe nói Hạ Nhật Ninh từ sau khi tiếp nhận tập đoàn Hạ Thị thì luôn nghiêm túc lạnh lùng.
Từ trước đến nay đều dùng thủ đoạn quyết đoán vô cùng.
Hoặc không làm, hoặc là khiến người khác kinh ngạc, tuyệt đối không để cho đối thủ có bất kì cơ hội phản ứng nào.
Giống như một ma vương mà lúc này lại để lộ ra biểu cảm ôn nhu như thế, sao bọn họ không kinh ngạc được?
“Được rồi, nói tiếp đi!” Hạ Nhật Ninh thu lại nụ cười, giống như người vừa lộ ra nụ cười kia không phải hắn.
Thẩm Thất đang tò mò Hạ Nhật Ninh sẽ cho cô bất ngờ gì thì thấy Hàn Phi vội vã chạy về phía cô.
Thẩm Thất có chút kinh ngạc, không phải Hàn Phi đi cùng Trần Thần sao?
“Thẩm Thất, tôi có chuyện muốn hỏi cô.” Hàn Phi chạy thẳng đến trước mặt Thẩm Thất: “Cô và Triển Bác...”
Ánh mắt Thẩm Thất có chút ảm đạm, sau đó kiên định ngẩng đầu nhìn Hàn Phi, gật đầu, không có ý định trốn tránh.
“Xin lỗi, tôi biết không nên hỏi như vậy.” Hàn Phi nói: “Thẩm Thất, khi học đại học tôi đã thích cô rồi. Tốt nghiệp hai năm, tôi cũng không ngừng thích cô. Trước đây nghe nói bên cạnh cô có Triển Bác nên tôi không có cơ hội. Hiện giờ tôi có cơ hội được chăm sóc cho cô cả đời không? Tôi có thể cam đoan, tôi tuyệt đối sẽ không lăng nhăng, không trăng hoa bên ngoài, sẽ đối xử tốt với cô cả đời.”
Thẩm Thất há hốc miệng: “Hàn Phi, thật xin lỗi. Chỉ sợ tôi không có phúc phận này.”
“Vì sao?” Hàn Phi nghiêm túc nhìn Thẩm Thất: “Trước đây tôi muốn giúp cô nhưng cô lại từ chối. Tôi muốn biết tôi sai ở đâu, sao cô lại tránh né tôi nhiều năm như vậy?”
Thẩm Thất nhẹ nhàng cười một tiếng: “Hàn Phi, anh biết không? Anh thích tôi bốn năm, trong thời gian đó cũng có một cô gái yên lặng thích anh bốn năm. Tình cảm của cô ấy đối với anh không hề kém hơn tình cảm anh dành cho tôi. Không phải mỗi tình cảm cho đi thì đều được đáp lại, đúng không?”
Hàn Phi tái mặt: “Người thích tôi có rất nhiều, nhưng tôi chỉ thích cô!”
Thẩm Thất bình tĩnh trả lời: “Đúng vậy, người thích tôi cũng có nhiều, nhưng tôi chỉ chọn người thích hợp nhất mà thôi.”
Hai người nói chuyện, đúng lúc bị một người khác nghe được.
Người này là vệ sĩ của Phùng Khả Hân.
Vệ sĩ về nói lại cho Phùng Khả Hân, Phùng Khả Hân vui vẻ cười rộ lên.
Thẩm Thất này đúng là không yên phận, đi đến đâu cũng trêu chọc đàn ông mà!
Cô không tin, Hạ Nhật Ninh thấy Thẩm Thất như vậy còn có thể bình tĩnh được.
Lần trước Thẩm Thất ở cùng một chỗ với anh trai cô ta cho nên Hạ Nhật Ninh không có cách nào khác.
Nhưng lần này không giống!
Cô không tin Hạ Nhật Ninh có thể tiếp tục thờ ơ!
Thẩm Thất từ chối vô cùng dứt khoát, không có chút dây dưa dài dòng nào.
Hàn Phi cười khổ: “Thẩm Thất, rốt cuộc tim cô làm bằng gì vậy? Cho dù một khối đá cũng sẽ động lòng, sao tôi không thể làm cô động lòng chứ?”
Thẩm Thất lùi ra sau một bước, kéo giãn khoảng cách giữa hai người, bình tĩnh trả lời: “Bởi vì tôi đã có người trong lòng, cũng bởi vì người thích anh đã từng là người bạn tôi rất coi trọng. Cho nên tôi không thể tiếp nhận tình cảm của anh được. Hàn Phi, xin lỗi, chúng ta không thích hợp!”
Trần Thần đuổi đến nơi lập tức nghe được đoạn đối thoại này.
Trần Thần tựa người sau một cây cột, nghe được lời nói cuối cùng của Thẩm Thất, trong nháy mắt lệ rơi đầy mặt.
Thì ra Thẩm Thất biết tất cả mọi chuyện.
Thì ra nhiều năm như vậy Thẩm Thất vẫn luôn giả vờ ngốc nghếch.
Chẳng trách vừa tốt nghiệp xong Thẩm Thất đã lựa chọn biến mất.
Thì ra không phải bởi vì lo lắng phiền phức, mà chỉ vì không muốn trở thành chướng ngại ở giữa cô và Hàn Phi.
Cô tưởng rằng mình đã che giấu rất tốt, sẽ không có ai phát hiện ra.
Nhưng không ngờ, Thẩm Thất đã sớm phát hiện.
Trần Thần lau khô nước mắt, chờ tâm tình bình ổn lại, cô mới giả vờ như vừa chạy tới nơi, vừa cười vừa nói: “Hai người đang nói gì đó? Phòng đã chuẩn bị xong rồi, chúng ta đưa đồ vào trước đi. Tiểu Thất, cậu thích nhất chính là kiểu phòng như vậy, cho nên lần này mọi người muốn đem căn phòng tốt nhất tặng cho cậu đó.”
Thẩm Thất gật đầu với Trần Thần: “Được, cảm ơn mọi người. Hai người nói chuyện đi, tôi đi trước!”
Vừa nói xong, Thẩm Thất nhanh chóng rời đi.
Hàn Phi nhìn theo Thẩm Thất đến mất hồn.
Trần Thần vô cùng đau lòng nhưng lại cố tỏ ra vui vẻ: “Sao rồi? Lại bị từ chối?”
Hàn Phi không nói gì, chỉ nhìn Trần Thần một cái rồi quay người rời đi.
Nụ cười trên mặt Trần Thần cuối cùng không giữ được nữa, nhìn theo hướng Thẩm Thất và Hàn Phi rời đi, khẽ cắn môi.
Sau khi sắp xếp căn phòng cẩn thận, mọi người lấy bản vẽ ra, tìm chỗ thích hợp chuẩn bị vẽ.
Thẩm Thất dùng bút màu cẩn thận vẽ từng chút một, cả người đều đắm chìm vào tác phẩm.
Hàn Phi không vẽ cảnh vật, mà xem Thẩm Thất như người mẫu, đắm chìm trong đó.
Trần Thần thấy rất rõ ràng, cho nên không có hứng