Thẩm Tứ không khỏi cười kéo Tư Y Cẩm ngồi xuống.
Tư Nhiên ngồi cạnh mợ tư, cậu bé chủ động đưa khăn đã tiệt trùng cho mợ tư, cực kì lanh trí: “Bà nội lau tay đi.”
“Ừ, ừ.” Mới đầu mợ tư nghe có người gọi mình là bà nội còn không quen lắm, nhưng chỉ trong một giờ đồng hồ, bà cũng đã đáp lại lời gọi của Tư Nhiên rất lưu loát.
Mợ tư cầm khăn, thấy trên ngón trỏ của Tư Nhiên có giọt nước, bà lau đi cho Tư Nhiên theo bản năng.
Tư Nhiên sửng sốt, lập tức ngẩng đầu nói: “Con cám ơn bà nội.”
Tư Y Cẩm đang định mở miệng, Thẩm Tứ lại nháy mắt với cô, Tư Y Cẩm liền ngưng lại.
Có lẽ để Tư Nhiên tiếp xúc và tìm hiểu dần sẽ tốt hơn một chút.
“Được rồi, ăn cơm đi.” Mợ tư cầm đũa lên gắp tôm cho vào bát Tư Nhiên.
Tư Nhiên ngoan ngoãn nói cám ơn, sau đó lại ngoan ngoãn ăn.
Nhưng bộ dạng ngoan ngoãn này lại khiến mợ tư đau lòng.
“Con thích ăn tôm không?” Mợ tư hỏi Tư Nhiên.
Tư Nhiên gật đầu.
“Vậy mẹ con có thường dắt con đi ăn không?” Mợ tư lại hỏi.
Tư Nhiên lắc đầu.
“Vì sao?” Mợ tư cau mày.
“Mẹ con bận.” Tư Nhiên cúi đầu, hàng lông mi cong dài của cậu bé như một cây quạt nhỏ, đẹp vô cùng.
Thẩm Tứ nói ngay: “Đúng vậy, công việc của Y Cẩm rất bận.
Có nhiều lúc còn phải nhờ Tiểu Thất chăm sóc cho Tư Nhiên nữa! Tiểu Thất cũng vui vẻ trông Tiểu Nhiên, em ấy bảo là một đứa bé cũng phải trông, hai đứa thì cũng phải trông, ba đứa thì trông kiểu tập thể.
Hơn nữa Tiểu Nhiên và Thẩm Duệ, Thẩm Hà chơi với nhau rất vui, Cảnh Hòa trang viên sắp thành ngôi nhà thứ hai của nhóc rồi.
Đúng không, Tiểu Nhiên?”
Tư Nhiên gật đầu một cái: “Cô Thẩm rất tốt với con, con thích cô ấy lắm, cũng rất thích Tiểu Duệ Tiểu Hà.
Bọn họ cũng rất tốt với con.”
Lúc này mợ tư mới cười: “Đúng vậy, Tiểu Thất trông trẻ cũng khá ra dáng đấy.
Nhưng Tiểu Thất sắp sinh đứa thứ ba rồi, sau này không thể có nhiều thời gian chăm nom con như vậy nữa.
Hay thế này đi, dù sao trước mắt bà cũng chưa về, lúc không có chuyện gì thì bà sẽ tới đây.”
Tư Y Cẩm lập tức mở to mắt ra, biểu cảm khó tin.
Thẩm Tứ cũng cười: “Thật sao? Nghĩa là mẹ đồng ý rồi à?”
Mợ tư hừ một tiếng, nói: “Mơ à! Mẹ chỉ cảm thẩy thằng bé Tiểu Nhiên này lanh lợi như vậy, mẹ thấy không ai chăm sóc cho nó nên mới thương hại nó! Chuyện của hai đứa để sau đi.”
Thẩm Tứ và Tư Y Cẩm đều nở nụ cười: “Được rồi được rồi, ăn cơm.” Mợ tư tiếp tục gắp thức ăn cho Tư Nhiên.
Tư Nhiên nghĩ nghĩ rồi cũng gắp thức ăn cho mợ tư: “Bà nội ăn thức ăn đi.”
“Ừ, bà nội ăn.” Cuối cùng mợ tư cũng thừa nhận mình là bà nội, bà ăn hết những món mà Tư Nhiên gắp.
Bữa cơm này diễn ra khá là vui vẻ, mặc dù trong cả quá trình mợ tư đều không để ý tới Tư Y Cẩm, nhưng lại rất hiền hòa với Tư Nhiên.
Lúc Tư Y Cẩm và Tư Nhiên rời đi, mợ tư còn đưa quà ăn vặt cho Tư Nhiên.
Trên đường trở về, Tư Nhiên cầm đồ ăn vặt, khó hiểu nhìn Tư Y Cẩm: “Mẹ, vì sao bà nội lại tốt với con như vậy?”
Tư Y Cẩm lái xe, cô mỉm cười trả lời: “Bởi vì bà thích con.”
Tư Nhiên quay đầu nhìn ngoài xe, lẳng lặng nói: “Bà nội thích con, cũng sẽ thích mẹ chứ?”
“Có lẽ sẽ thích, chưa biết chừng sẽ yêu ai yêu cả đường đi.” Tư Y Cẩm đưa tay sờ đầu Tư Nhiên: “Tiểu Nhiên thật giỏi, các bậc bề trên đều thích Tiểu Nhiên, Tiểu Nhiên là đứa bé ngoan nhất.”
Ánh mắt của Tư Nhiên hơi ngẩn ra, ngay sau đó lại trở nên sáng rọi.
Nếu có thể khiến bà nội thích mình, sau đó thích mẹ, rồi dần dần chấp nhận mẹ, cớ gì mà không làm chứ?
Vậy cứ làm thế đi!
Tư Nhiên ngầm nắm chặt nắm tay, cậu bé hạ quyết tâm.
Tâm trạng của Tư Y Cẩm rất tốt, cô cười suốt dọc đường.
Vốn dĩ Thẩm Tứ định đưa bọn họ về, nhưng mợ tư cứ gọi Thẩm Tứ vào, bảo là có chuyện thẩm vấn anh.
Cũng hết cách rồi, đứa con trai này cứ nói đi là đi.
Mợ tư chỉ sợ thằng nhóc chết tiệt này nhân