Nghe được giọng nói của Tư Nhiên, mợ tư hút một hơi nước theo bản năng.
Nếm đến ngụm nước, mợ tư hít sâu vài hơi.
Chờ mợ tư uống hết, Tư Nhiên xoay người vào phòng bếp tìm đá lạnh.
Cậu bé nhớ lại những khi mình bị bệnh mẹ đã chăm sóc mình như thế nào, sau đó dùng khăn lông bọc đá lạnh lại, cẩn thận đặt vào trán và tay chân mợ tư.
Được Tư Nhiên giúp đỡ, mợ tư dần tỉnh táo lại.
Lúc bà thấy được thằng bé nho nhỏ ấy vội vội vàng vàng vì mình, hốc mắt bà đỏ lên.
Dù sao Tư Nhiên vẫn còn nhỏ, chạy một hồi như thế, mặt cậu bé hơi hồng hồng, chóp mũi cũng chảy mồ hôi ra.
Thấy mợ tư mở mắt, Tư Nhiên lập tức nói: “Bà nội, bà có thấy đỡ hơn chút nào không? Con gọi cho mẹ con rồi, mẹ đang trên đường tới đây! Bà có thấy chỗ nào không khỏe không? Con đi thay đá lạnh cho bà nha.”
Tư Nhiên đang định đứng dậy, mợ tư kéo ngay Tư Nhiên lại: “Không cần đâu, bà đỡ nhiều rồi.
Ai dạy cho con làm những điều này?”
Tư Nhiên cúi đầu, sửa soạn khăn lông trong tay, nói nhỏ: “Lúc mẹ con bị bệnh, con đã chăm sóc mẹ con như vậy.
Trước kia nhà con rất nghèo, mẹ bị bệnh cũng không chịu đi bệnh viện, mẹ nói là nếu mẹ tới bệnh viện rồi thì sẽ không có tiền nộp học phí nhà trẻ cho con nữa.
Vậy nên mẹ dạy con làm như vậy.”
Mợ tư nghe vậy, ai da, ai da, bà lại bắt đầu thấy thương thay cho Tư Nhiên rồi.
Mặc dù bà vẫn không thích Tư Y Cẩm, nhưng cũng không ảnh hưởng tới việc bà thích Tư Nhiên.
Đứa bé này thật khiến người ta phải thương yêu.
Chẳng trách Mai gia của thành phố M muốn dẫn về dù có phải liều mạng.
Một đứa trẻ tốt như thế này, có ai là không muốn có chứ!
Thảo nào Tiểu Thất thích thằng bé như vậy, định nuôi như con rể.
Nếu đổi lại là bà, bà cũng có ý nghĩ này!
“Vất vả cho con rồi.” Vì sốt cao nên cổ họng của mợ tư nên hơi khàn khàn.
Tư Nhiên mím môi lắc đầu.
Lúc này bên ngoài vang lên tiếng chuông cửa, Tư Nhiên lập tức nói: “Chắc chắn là mẹ tới rồi, để con đi mở cửa.”
Dứt lời, cậu bé chạy vù ra cửa, nhìn qua mắt mèo trên cửa, chắc chắn là Tư Y Cẩm rồi mới mở cửa ra.
Tư Y Cẩm vừa bước vào liền hỏi: “Bà nội sao rồi?”
Tư Nhiên trả lời: “Bà vừa uống nước xong, nhiệt độ đã hạ một chút, nhưng vẫn còn sốt cao lắm.”
Tư Y Cẩm vội nói: “Nào, Tiểu Nhiên, con lấy đồ giúp mẹ đi, mẹ đỡ bà nội lên xe.
Bây giờ chú Thẩm Tứ của con còn đang bận, chúng ta phải đưa bà nội tới bệnh viện.
Tiểu Nhiên có làm được không?”
Tư Nhiên gật đầu mạnh một cái: “Tiểu Nhiên có thể làm được!”
Tư Y Cẩm dịu dàng xoa đầu con trai mình, đi theo Tư Nhiên vào phong, cô nói với mợ tư đang nằm trên giường: “Dì, con đưa dì tới bệnh viện nha!”
Bây giờ mợ tư đang bệnh, bà chẳng còn sức lực đâu mà so đo với Tư Y Cẩm nữa, để mặc Tư Y Cẩm dìu bà xuống lầu dưới.
Tới bệnh viện, Tư Nhiên phụ trách ở bên cạnh mợ tư, Tư Y Cẩm chạy tới chạy lui nộp viện phí lấy số.
Theo lý thuyết, Hạ gia có bệnh viện tư.
Tư Y Cẩm chỉ cần gọi một cuộc điện thoại là giải quyết được.
Nhưng Tư Y Cẩm không muốn lợi dụng đặc quyền của mình, tránh bị người khác trách móc.
Nhưng việc Tư Y Cẩm xuât hiện ở bệnh viện công, bên phía bệnh viện nhận được tin tức rất nhanh.
Người của bệnh viện hỏi thăm rồi nhanh chóng biết được người bị bệnh là tứ phu nhân của Thẩm gia, vì vậy sắp xếp chuyên gia tới chẩn đoán.
Theo chẩn đoán, vì thay đổi thời tiết nên bệnh dạ dày của mợ tư tái phát, dẫn tới phản ứng quá kích, sau khi được tiêm và uống thuốc, nhiệt độ nhanh chóng giảm xuống.
Thấy thuốc có tác dụng, cuối cùng Tư Y Cẩm cũng thở phào nhẹ nhõm.
Cho tới khi bệnh tình ổn định lại, Thẩm Tứ mới chạy tới nơi.
Vừa bước vào, Thẩm Tứ thấy mẹ mình đã tỉnh táo lại như cũ, bà đang nói chuyện với Tư Nhiên.
Trái tim của anh an ổn lại, vừa xoay người thì thấy Tư Y Cẩm bước từ bên ngoài vào.
Thẩm Tứ nắm lấy tay Tư Y Cẩm, nói một cách cảm động: “Y Cẩm, cám ơn em!”
Tư Y Cẩm hờn dỗi lườm anh: “Nói những lời khách khí này