Mợ tư lại càng không đành lòng.
Mai Linh lại tiếp tục khóc lóc kể lể: “Dì ơi, dì sẽ không vứt bỏ cháu chứ? Có phải dì cũng không cần cháu nữa không? Hu hu hu hu, cháu đã không còn gì nữa rồi!”
“Chuyện này...” Mợ tư chợt cảm thấy do dự.
Nói thẳng ra, bây giờ bà thực sự không muốn làm một cây gậy chắn ngang nữa rồi.
Bà thực sự rất thích Tư Nhiên.
Thậm chí, bà còn có một suy nghĩ: Nếu như Tư Y Cẩm và Thẩm Tứ thật sự yêu nhau, chi bằng bà tác thành cho hai đứa nó đi.
Nhưng mà bây giờ nhìn thấy Mai Linh, mợ tư lại bắt đầu dao động.
Mai Linh lau nước mắt trên gương mặt rồi dùng ánh mắt đáng thương nhìn mợ tư: “Cháu thực sự rất thích anh Thẩm Tứ.
Đến bây giờ, bên phía nhà cháu vẫn chưa biết tấm lòng này của cháu.
Trước đây cháu không dám nói, bây giờ lại càng không.
Nếu như cháu nói ra, có lẽ cháu sẽ bị đánh đến chết mất? Có nhiều lúc cháu nghĩ rằng, vì con là cháu gái nên cháu sẽ phải thừa kế tất cả, đúng không?”
Mợ tư lập tức mềm lòng: “Không phải là ta không cần cháu.
Nhưng mà, cháu cũng thấy rồi đấy, chuyện của Thẩm Tứ, ta không thể làm chủ được.
Trong bữa tiệc hôm đó, nó bảo công khai là công khai, ngay cả cơ hội ngăn cản ta cũng không có.
Sau đó, ta định đi tìm nó để tính sổ, nhưng mà bên nhà gọi điện cho ta, không cho phép ta nhúng tay vào chuyện hôn sự của con cái.
Vì vậy, cô Mai, thực sự xin lỗi.
Những chuyện mà ta nói với cháu trước đây, cháu cứ xem như chưa từng xảy ra đi.
Còn về việc cháu gặp chuyện không may, nếu như cháu có gì cần ta giúp đõ thì cứ nói, chuyện gì ta có thể giúp được thì nhất định ta sẽ giúp cháu.”
Mai Linh rưng rưng nước mắt, cô ta nhìn mợ tư: “Thật không ạ? Cháu thực sự có thể nhờ dì giúp đỡ ạ?”
Mợ tư gật đầu với vẻ mặt áy náy: “Đúng thế.
Chỉ cần trong khả năng cho phép của ta thì nhất định ta sẽ không từ chối.”
“Bây giờ, cháu cũng không dám đòi hỏi quá nhiều.
Dì có thể sắp xếp cho cháu một chỗ để đặt chân tạm thời không ạ?” Nói xong, Mai Linh nhanh chóng bổ sung: “Cháu không muốn ở trường nữa, dì ơi, dì có biết không? Ngày nào cháu cũng phải đối diện với ánh mắt khinh miệt của các bạn, sự đau khổ này...” Mai Linh không nói được nữa, cô ta lại nằm bò lên mặt bàn mà khóc.
Hai thành phố cách nhau không xa.
Hơn nữa, chỗ xảy ra chuyện lần trước chính là ở thành phố này.
Mặc dù chuyện đó xảy ra trong phạm vi xã hội thượng lưu, nhưng dù vậy thì lời đồn đại vẫn sẽ truyền ra ngoài.
Trên thực tế, bây giờ, nhà họ Mai không chỉ là trò cười trong xã hội thượng lưu mà còn đề tài thú vị cho những người dân bình thường bàn tán.
Mai Linh là đại tiểu thư của Mai gia, sao cô ta có thể chỉ lo cho bản thân được chứ?
Vì vậy, mợ tư có thể tưởng tượng ra được Mai Linh đã phải chịu đựng lời đồn đại và những ánh mắt khinh miệt như thế nào lúc ở trường.
Do đó, mợ tư đã thực sự động lòng trắc ẩn.
“Bây giờ, chúng ta đều sống ở trang viên Cảnh Hoa cho nên chỗ ở của Thẩm Tứ vẫn còn trống, hay là cháu cứ đến đấy ở tạm ít hôm đi.
Ta sẽ bảo Thẩm Tứ giúp cháu tìm phòng trọ, dù sao thì ta cũng không phải là người bản địa cho nên không có bất động sản ở đây, ta chỉ có thể kéo dài mọi chuyện thôi.
Cháu xem như thế có được không?” Mợ tư do dự hết lần này đến lần khác, cuối cùng, bà nghĩ ra được một cách: “Chuyện của nhà cháu ngoài tấm với của ta.
Chỉ có thể chờ thời gian qua đi, tin đồn biến mất thôi.
Tất cả rồi sẽ tốt đẹp lên.”
Mai Linh lập tức nắm lấy tay mợ tư, cô ta kích động nói: “Cảm ơn dì ạ! Cháu thực sự không biết nên làm thế nào mới phải! Cháu nhất định sẽ không gây thêm phiền phức cho dì nữa!”
Mợ tư thở dài một tiếng rồi nói: “Được rồi, cháu cũng thật đáng thương.
Trên người ta cũng không có nhiều tiền, cháu cứ cầm lấy chút tiền này để chi tiêu tạm nhé.”
Nói xong, mợ tư nhét số tiền trong tay cho Mai Linh, sau đó bà mới đứng dậy nói: “Ta phải về đây, cháu cũng về thu xếp sớm đi nhé.
Dù sao cháu cũng là sinh viên đại học, cũng coi như tự do rồi.
Những tin đồn nhảm đấy cũng chỉ có thể là tin đồn mà thôi, dù sao nhà trường cũng sẽ phòng tỏa bớt, họ sẽ không để nó ảnh