Sáng hôm sau sau khi tỉnh dậy, Thẩm Thất cảm thấy cả người của mình chừng như sắp đau đến chết rồi!
Thì ra làm loại chuyện này, lại mệt mỏi như vậy, đau nhức như vậy!
Cô khẽ nhúc nhích, Hạ Nhật Ninh đang ôm cô lập tức liền phát hiện.
"Cảm giác như thế nào?" Hạ Nhật Ninh cố nén cười nhìn sắc mặt thậm tệ của Thẩm Thất.
"Anh chẳng lẽ không đau sao?" Thẩm Thất liếc xéo hắn.
"Không đau a." Hạ Nhật Ninh một vẻ đàng hoàng mà trả lời.
Cái gì? Lãi chỉ có một mình tôi đau muốn chết?
Không công bằng!
Thẩm Thất nổi giận đùng đùng nắm lấy cánh tay của Hạ Nhật Ninh, đặt ở bên miệng là định cắn một cái, thổ lộ sự bất mãn một cái.
Thế nhưng là cánh tay chạm đến hàm răng, đột nhiên không nỡ lòng rồi.
"Sao không cắn rồi?" Hạ Nhật Ninh chan chứa niềm vui nhìn cô: "Cho, cắn đi."
"Hừ, không cắn rồi!" Thẩm Thất xoay đầu một cái, không quan tâm hắn rồi!
Hạ Nhật Ninh đưa tay đem khuôn mặt của cô ấy kéo qua, trên bờ môi của cô ấy nhẹ cắn một cái: "Ngoan, đau qua lần này, sau này sẽ không đau rồi..."
"Còn có sau này a..." Thẩm Thất ngẩn ngơ, vừa nghĩ tới chuyện điên cuồng vào tối hôm qua, cô đột nhiên thì xấu hổ đỏ bừng cả mặt.
Trời ạ, nếu mỗi ngày đều như vậy, tiết tháo của mình thì thật sự nhặt không lên rồi!
"Em nói xem?" Hạ Nhật Ninh nhéo chóp mũi của Thẩm Thất nói: "Hôm nay cảm thấy không thoải mái thì ở trên giường nghỉ ngơi cả ngày."
Nói xong những lời này, Hạ Nhật Ninh quay người rời giường rời khỏi.
Nhìn vết cắn ở trên cổ của Hạ Nhật Ninh, Thẩm Thất hận không thể trực tiếp chui vào trong chăn cả đời không cần đi ra.
Mất mặt a!
Mình tối hôm qua rốt cuộc là đã làm nên trò gì a!
Lúc Hạ Nhật Ninh mặc quần áo, cũng phát hiện vết cắn ở trên cổ, khóe miệng của hắn hiện lên một ý cười thỏa mãn, ý tưởng sâu sắc mà nhìn Thẩm Thất một mắt.
Thẩm Thất càng không dám ra ngoài rồi.
Tuy rằng Hạ Nhật Ninh cho Thẩm Thất nằm trên giường một ngày, nhưng mà, Thẩm Thất vẫn là từ trên giường bò dậy.
Ngày hôm qua vẽ xong tranh, hôm nay là phải tập thể đưa đến trường học cũ đấy, vì vậy không thể nằm ỳ.
Thẩm Thất rửa mặt xong, cùng Hạ Nhật Ninh đi ra ngoài ăn sáng.
Lúc ra cửa, Hạ Nhật Ninh chủ động đưa tay nắm lấy tay của Thẩm Thất.
Thẩm Thất nhịn không được mà bắt đầu ngọt ngào mỉm cười, cùng Hạ Nhật Ninh mười ngón tay đan chặt với nhau mà đi ra.
Lúc hai người đi ra ngoài, mọi người ở hiện trường, ánh nhìn cùng lúc rơi vào trên ngón tay được đan chặt với nhau của hai người.
Nếu như nói ngày hôm qua giữa bọn họ còn có chút khoảng cách, vậy trải qua một đêm, bọn họ hiển nhiên đã thân mật gắn bó rồi.
Sắc mặt của Hàn Phi lại lần nữa tái nhợt.
Anh âm thầm chuyển dời ánh nhìn, một màn này đối với anh mà nói, thật là quá ngược tâm rồi.
Trần Thần tràn ngập thương cảm nhìn thoáng qua Hàn Phi, cô không biết nên nói cái gì cho phải.
"Xin lỗi, cho mọi người đợi lâu." Thẩm Thất cười tủm tỉm mà nói: "Tối hôm qua trễ ngủ một chút."
Mọi người ở trong lòng tự nhủ, cô không cần giải thích!
Chúng tôi đều hiểu đấy!
Dấu vết ở trên cổ mà hai người gặm qua, chúng tôi đều nhìn rất rõ đấy!
Mọi người tuy trong lòng đều hiểu rõ, thế nhưng là trên miệng là không nói ra đấy, chỉ có thể khách khí mà trả lời: "Làm sao có?"
Lúc này, tiểu Xuân bước nhanh tới, cúi đầu nói với Hạ Nhật Ninh: "Tổng tài, Phùng tiểu thư đã đến rồi."
"Đến rồi? Cũng được, cho cô ấy hoàn toàn mất hết hy vọng đi." Hạ Nhật Ninh thản nhiên mà nói: "Để cho cô ấy đi vào."
Tiểu Xuân cố nén cười mà gật gật đầu.
Tâm trạng vào buổi sáng hôm nay của tổng tài hình nhất rất tốt a.
Xem ra, tiến bước nào rào bước ấy của tổng tài cuối cùng cũng có hiệu quả rồi.
Nhị thiếu phu nhân, lần này e rằng muốn chạy cũng chạy không thoát rồi.
Phùng Khả Hân rất nhanh liền vội vã vọt tới, vừa vào cửa liền kêu lên: "Nhật Ninh, anh..."
Lời nói của Phùng Khả Hân im bặt mà dừng khi tầm mắt của cô rơi vào mười ngón tay đan xen chặt với nhau của hai người.
Phùng Khả Hân khó có thể tin được mà vào tay của bọn họ, hận không thể vọt tới hất ra ngón tay nắm nhau của bọn họ.
"Phùng tiểu thư có chuyện gì sao? Bởi vì chưa ăn cơm, vì vậy muốn ở chỗ này của ta dùng bữa?" Ánh mắt của Hạ Nhật Ninh cũng không có cho Phùng Khả Hân một cái, đáy mắt ngoại trừ Thẩm Thất vẫn là Thẩm Thất.
Phùng Khả Hân cuối cùng cũng khó khăn mà đem ánh mắt từ trên tay nắm với nhau của bọn họ chuyển dời đi, từ từ chuyển đến trên mặt của hai người.
Lần này, Phùng Khả Hân cũng không cách nào bình tĩnh nữa rồi!
Cô một mắt liền thấy được dấu hôn trên cổ của hai người.
Bọn họ... bọn họ... lại có thể...
Đôi mắt của Phùng Khả Hân lập tức trợn to, một vẻ mặt khó có thể tin được mà lắc đầu nói: "Tối hôm qua hai người các ngươi..."
Hạ Nhật Ninh cuối cùng cũng bố thí một ánh mắt cho Phùng Khả Hân: "Sao? Phùng tiểu thư muốn nói cái gì?"
"Không, không thể nào! Không thể!" Phùng Khả Hân điên cuồng gào lên: "Hạ Nhật Ninh, anh tại sao có thể đối xử với em như vậy! Em thích anh lâu như vậy, em vì anh từ bỏ cơ hội đi du học ở nước ngoài! Anh tại sao có thể như vậy, anh tại sao có thể cùng người phụ nữ ở bên cạnh anh đến với nhau?"
Khóe miệng của Hạ Nhật Ninh hiện lên một ý cười giễu cợt: "Em ấy là vợ hợp pháp của tôi, tôi không cùng em ấy với nhau, chẳng lẽ cùng cô với nhau? Phùng tiểu thư nếu như đến chỉ là vì chất vấn tôi tại sao lại cùng vợ của tôi với nhau. Vậy tôi khuyên cô, cô vẫn là đi chất vấn một cái người lập ra luật pháp đi là tốt hơn."
Phùng Khả Hân cũng nhịn không được nữa rồi, vọt tới, đưa tay sắp phải hung hãn tát vào mặt của Thẩm Thất.
Hạ Nhật Ninh một phát tóm lấy cổ tay của Phùng Khả Hân, dùng sức hất ra, Phùng Khả Hân một cái mất cảnh giác, giày cao gót ở dưới chân bị trẹo, cả người té xuống trên mặt thảm.
"Phùng Khả Hân, tôi trịnh trọng mà cảnh cáo cô. Thẩm Thất là vơ của tôi, là nhị thiếu gia phu nhân của Hạ gia. Cô nếu như dám động tới một cọng tóc của em ấy, tôi liền dám đem lông trên toàn thân của cô đều nhổ sạch, vứt ở trên đường lớn phồn hoa nhất của thành phố Vinh! Đây là lần đầu tiên tôi trịnh trọng như vậy mà cảnh cáo cô, cũng là lần cuối cùng. Đừng ý đồ khiêu khích ranh giới cuối cùng và lòng nhẫn nại của tôi, tôi sẽ làm cho cả Phùng gia đều tùy táng." Lời nói của Hạ Nhật Ninh là vô cùng bình tĩnh mà nói ra đấy, nhưng áp lực của từng chữ từng câu mang đến, lại là nặng đến vượt cả núi Thái Sơn.
Cho dù là người không có liên quan đến chuyện này, cũng đều cảm nhận được một áp lực cường đại.
Ngay lúc này, tiểu Hạ từ bên ngoài vội vã đi đến: "Tổng tài, đại thiếu gia của Phùng gia đã đến rồi."
Tiểu Hạ vừa mới nói xong, bóng dáng của Phùng Mạn Luân đã từ bên ngoài đi vào.
"Hạ tổng, thật có lỗi, em gái của tôi quá xúc động rồi." Phùng Mạn Luân vội vã đi đến, nhìn thoáng qua Hạ Nhật Ninh và