Phan Nhuận bất lực mà chống lấy hai má nhìn Thẩm Thất nói: “Đại thiếu phu nhân của em, đây là chuyện tự tin với không tự tin sao? Tình hình của Phạm Ly, chị cũng rất rõ.
Anh ấy trước giờ rất ghét sự tiếp cận của phụ nữ, nên nói, chị và em, đều là ngoại lệ, em đã thấy mãn nguyện.
Năm năm nay, hai chúng em mãi cứ tương kính như tân, anh ấy bảo vệ vị trí của em trong giới giải trí, em bảo vệ sự tôn nghiêm của anh ấy.
Chúng em chính là ăn ý như thế mà bảo vệ mối quan hệ này.”
“Nhưng trải qua chuyện hôm đó, chút cân bằng vi diệu giữa em và anh ấy đã bị đập vỡ.
Em từ một người phụ nữ không khiến anh ấy căm ghét, trở thành người phụ nữ xâm phạm đến cơ thể anh ấy, đây có thể không sao sao? Tình hình Phạm Ly có chút phức tạp, thiếu phu nhân người cũng hiểu rõ.
Nhiều năm như vậy, muốn Phạm Ly hòa nhập vào hàng ngũ người thường, nhưng vẫn không có kết quả gì.
Em có tài đức gì, có thể phá vỡ giới hạn của anh ấy, còn nhận đươc sự tha thứ của anh ấy chứ?’
“Sau khi mà xảy ra chuyện đó, em đã làm chuẩn bị tâm lý đầy đủ.
Em biết, giây phút mà em chạm vào cơ thể anh ấy, thì sự cân bằng giữa em và anh ấy đã bị đánh vỡ, tình cảm giữa em và anh ấy đã đặt dấu chấm hết.
Phạm Ly thật sự là người đàn ông tốt.
Nên nói, đàn ông Phạm gia ở bên ngoài đều rất phong độ.
Không cần biết là Phạm Thành hay Phạm Ly, họ đối với phụ nữ mãi luôn là lịch sự nho nhã.”
“Em không muốn để ký ức tốt đẹp của bọn em trở thành kết cục lúng túng.
Cho nên, em lựa chọn chủ động biến mất.
Như vậy nếu như ngoài kia có chỉ trích, thì em sẽ nói là lỗi của em, là em từ bỏ Phạm Ly.
Như vậy, sẽ không có ai đi tổn thương Phạm Ly.
Bí mật này của Phạm Ly, cũng sẽ không bị người ngoài biết được.” Phan Nhuận nói ra một tràng: “Nhưng nếu em ở lại, thì nhất định phải đối mặt với tình cảnh lúng túng chính là chia tay.
Không cần biết là ai đưa ra, đều sẽ rất khó xử cho đối phương.
Phạm Ly mãi luôn bảo vệ thể diện cho em, em tại sao không thể giữ lấy tôn nghiêm cho anh ấy chứ?”
“Em có thể đứng vững trong giới này từ diễn viên chuyển sang ông chủ, Phạm Ly giúp em rất nhiều.
Em không được xem như là người tốt, nhưng em biết tri ân đồ báo.
Cùng Phạm Ly bên nhau năm năm, không ai dám dùng quy tắc ngầm với em, cũng không có ai dám gây khó dễ cho em.
Những khó khăn lúc trước bổng nhiên đều được hóa giải.
Em biết, đây đều công sức của Phạm Ly.
Anh ấy làm nhiều như thế, em làm chút chuyện này, thì có tính là gì chứ?”
“Có lẽ người sẽ cười nhạo em nhút nhát, không dám đối mặt.
Đúng thế, em hừa nhận.
Lá gan của Phan Nhuận em thực sự không lớn như tưởng tượng, em thật sự không cách nào đối mặt với tình cảnh đó.
Cho nên, em như con đà điểu vậy, lựa chọn chạy trốn.
Dùng hành động này để bảo vệ sự tôn nghiêm cuối cùng của em.
Em nghĩ, thiếu phu nhân người có thể hiểu được đúng không?”
Thẩm Thất gật đầu, nói: “Chị có thể hiểu được.
Nhưng, có một chuyện em nghĩ sai rồi.’
“Chuyện gì?” Phan Nhuận không hiểu mà nhìn cô ấy.
“Phạm Ly không có ý nghĩ chia tay với em.
Ngược lại, cậu ấy muốn tiếp tục mối tình cảm này.” Thẩm Thất cười nói: “Cho nên, em đều nghĩ sai cả rồi.
em nghĩ sai về bản thân, cũng nghĩ sai về Phạm Ly.
Thực ra mấy hôm nay cem ở bên ngoài, em cũng không tốt gì, không phải sao? Em dám nói, em đối với Phạm Ly chỉ có cảm kích chứ không có tình cảm nào khác không? Nếu như chỉ có cảm kích, thì tại sao khi em chạy bộ mà tâm trạng rối bời đến tai nghe cũng không cắm xong, lại không hề phát hiện ra chứ?”
Phan Nhuận cả người ngây ra.
Cô ấy không ngờ Thẩm Thất nói ra những lời này.
Đúng thế, mấy hôm nay tâm trạng cô ấy rối bời.
Làm chuyện gì cũng không tập trung được.
“Chị nói Phạm Ly anh ấy...” Phan Nhuận cứ nghĩ rằng mình nghe lầm, không kiềm được hỏi lại lần nữa: “Anh ấy không muốn chia tay, chuyện này sao có thể chứ?”
“Đúng thế, chính xác tuyệt đối!” Thẩm Thất than nhẹ một hơi, nói: “Cậu ta không những không muốn chia