Phan Nhuận gật đầu: “Cám ơn các chị.
Cám ơn chị không chê bai em.”
“Chê bai?’ Thẩm Thất liền cười: “Tại sao lại nói như thế?”
“Các chị đều xuất thân từ hào môn, chỉ có mình em là thấp hèn...” Phan Nhuận thân nhẹ một tiếng.
“Không phải thế! Đó là do em chưa hiểu rõ bọn chị.
Không nói gì khác, chị năm của chị, Tư Y Cẩm.” Thẩm Thất giải thích nói: “Xuất thân của chị ấy có chút giống với em, nhưng lại có phần khác.
Khi chị ấy còn nhỏ cha mẹ chị ấy bị người nhà hại chết, trở thành cô nhi.
Sau đó tự mình dựa vào đôi tay của mình thi đậu đại học, giúp cha mẹ trả thù, còn cố gắng trở thành chủ quản cao cấp của công ty.
Sau này bị chị moi đến s.a làm giám đốc điều hành.
Sau đó nữa, yêu nhau với anh họ con nhà cậu năm của chị, bây giờ cũng đã kết hôn lại sinh thêm một đứa con trai.
Sự khởi điểm của mỗi người đều khác nhau vô cùng, nhưng lý tưởng và tương lại lại rộng mở vô hạn.
Khi mà Tư Y Cẩm dắt theo đứa con trai năm tuổi gả vào cho anh năm của chị, chị nghĩ, chị ấy lúc đầu cũng không nghĩ đến lại có kết cục đẹp đến thế chăng?’
Phan Nhuận liền từ từ thả lỏng, ngẩng đầu nhìn Thẩm Thất nói: “Khó trách chị được nhiều người thích như vậy, không cần biết là ai đều không thể nào ghét chị.”
“Không nhé, cũng có nhiều người ghét chị lắm.” Thẩm Thất nghiêm túc nói: “Ví dụ như những người yêu thầm ông chồng nhà chị, họ đều rất ghét chị.”
Phan Nhuận bật cười ra tiếng, sự căng thẳng vừa rồi liền bay mất như chưa từng tồn tại.
Câu đùa vui của Thẩm Thất này, liền kéo gần khoảng cách hai người lại với nhau.
Hai người đổi lấy chủ đề, nói đến chuyện khác.
Thời gian cũng không sớm, Phan Nhuận liền đứng dậy chào tạm biệt.
Phan Nhuận về đến phòng, đem lời mà Thẩm Thất nói, trong đâu lặp đi lặp lại mấy lần.
Phạm Ly thật sự không chia tay với mình?
Vừa nghĩ đến chuyện này, Phan Nhuận vui mừng thiếu chút là nhảy cẩng lên.
Nhưng liền sau đó lại bắt đầu lo lắng, cô ấy sẽ là thiếu phu nhân Phạm gia đạt chuẩn chứ?
Nói cho cùng, quen nhau và kết hôn là hai chuyện hoàn toàn khác nhau.
Tình hình Phạm gia phức tạp thế kia.
Lại còn một đôi cha mẹ chồng không thể yên lòng.
Còn có Phạm Đinh Đinh đứa con mà Mộc Thanh đẻ hộ.
Cô ấy có thể làm tốt hợp quy cách của một thiếu phu nhân kiêm chức dâu con và mẹ kế không?
Vấn đề này, cô ấy cần suy nghĩ thật thận trọng.
Càng là người trưởng thành, càng không dễ quyết định.
Thẩm Thất cũng có kiên nhẫn.
Trong thời gian hai ngày Phan Nhuận suy nghĩ vấn đề, cô ấy ngủ một giấc thật ngon.
Đừng hiểu lầm Thẩm Thất lại mang thai lần ba, mà là thật sự mấy hôm đó bị Hạ Thẩm Châu gây rối đến ngủ không ngon.
Hạ Thẩm Châu thân là nhị thiếu gia Hạ gia, gương mặt không những di truyền được dung nhan tuyệt mỹ của cậu ruột Thẩm Lục, còn kế thừa cả phong cách yêu tiền của cậu.
Chuyện mà cậu bé thích nhất chính là ôm tiền.
Ừm, đúng thế, không sai, ôm tiền đều cho chị ruột tiêu.
Người ta đều là cuồng chăm em gái, Hạ Thẩm Châu là cuồng chăm chị gái.
Cho nên, Hạ Thẩm Châu liên tiếp mấy ngày liền đều nhắc mãi chuyện muốn kiếm tiền, muốn vào khi sinh nhật của mình, mua quà gì đó tặng cho chị gái.
Thẩm Thất thực sự chịu không nổi, liền đem Hạ Thẩm Châu vứt cho Thẩm Lục.
Dù sao thì đó là cháu ngoại của anh ấy, đều yêu tiền như anh ấy, thế thì hai người cứ nghiên cứu làm sao để kiếm tiền!
Đừng đến làm phiền em!
Thế là, Phan Nhuận phải ngẫm nghĩ về cuộc đời, Thẩm Thất phải ngủ.
Thẩm Hà lại được tự do!
Khi mà buồn chán không biết làm gì, Thẩm Hà cuối cùng cũng đến tấm danh thiếp cô bé đặt trên bàn, gọi điện cho hoàng tử Joel.
Quả nhiên, hoàng tử Joel nói lời giữ lời, khi Thẩm Hà gọi điện qua, cậu bé liền bỏ lại mọi chuyện trên tay, đi ra cũng Thẩm Hà đi chơi khắp nơi.
Hoàng tử Joel dẫn Thẩm Hà đến bãi biển là của tư nhân.
Bãi biển công cộng khắp nơi đều là người đến nghỉ mát, tuy rằng không đến nổi biển người, nhưng khắp nơi đều là có người cả.
Còn biệt thự của hoàng tử Joel có kèm theo bãi biển tư nhân.
Đây là ở