“Anh Joel, hòn đảo nhỏ này là của anh sao?” Thẩm Hà sùng bái mà nhìn hoàng tử Joel.
“Ừm, anh thuê nó năm mươi năm.” Hoàng tử Joel gật đầu trả lời nói: “Những hoa này đều do anh vận chuyển từ nhiều nơi đến đây, sau đó cùng với nhà chăm sóc vườn cùng nhau trồng.
Nhìn cây quế hoa bên kia, là do anh vận chuyển từ trong nước em sang đó.
Quế hoa đến mùa thu mới nở, cho nên mùa hoa qua rồi, năm sau có thể ngửi được mùi quế hoa.”
Thẩm Hà dưới sự giúp đỡ của vệ sĩ, nhảy xuống du thuyền, men theo con đường cong cong quẹo quẹo mà đi qua.
Tước mắt đều đầy hoa cỏ hương thơm nghi ngút.
“Biết hòn đảo nhỏ này tên gì không?” hoàng tử Joel cười nhìn Thẩm Hà.
Thẩm Hà khẽ quay đầu, ngẩng đầu cười nhìn hoàng tử Joel, lắc đầu: “Không biết.”
“Anh đặt tên cho nó là đảo Tiểu Hà.” Mắt xanh của hoàng tử Joel nhìn chằm chằm Thẩm Hà, nhìn một cách chăm chú như thế, nói cũng rất nghiêm túc: “Anh dùng tên em đặt tên.
Bởi vì, hòn đảo Tiểu Hà này, đẹp rạng ngời như em vậy.”
Nghe lời của hoàng tử Joel, trong lòng Thẩm Hà, liền đập mạnh hai cái.
Thẩm Hà cứ thế mà nhìn hoàng tử Joel.
anh ấy đã mười hai tuổi, so với những người cung chan lứa có sự chửng trạc hơn một chút, so với người cùng chan lứa cũng cao hơn một chút.
Anh ấy đứng trong vườn hoa, những hoa rực rỡ bao quanh anh ấy, tuy nhiên không thể mà bì được dung nhan khuynh thế của anh ấy.
Cho dù anh ấy chỉ khẽ mĩm cười, đều đủ khiến cho giàn hoa kia ảm đạm hiu hắt.
Hoàng tử Joel vốn dĩ thuộc tuýp người tự nhiên, đẹp đẽ như hoàng tử của tộc tinh linh vậy.
Giờ đây anh ấy đứng đó, những hoa có đó cứ như cung cấp dinh dưỡng và linh khí cho anh ấy vậy, càng khiến anh ấy trông đẹp đẽ như không phải con người.
Thẩm Hà tự nhiên đi về phía hoàng tử Joel, chậm rãi đưa tay lên, nhẹ nhàng sờ lấy mặt của hoàng tử Joel.
Hoàng tử Joel không hề ngăn lại hành động của Thẩm Hà, ngược lại dưới sự tiếp xúc nhẹ nhàng của cô bé, từ từ nhắm mắt lại, từng chút một cảm nhận hơi thở của Thẩm Hà.
Bàn tay nhỏ của Thẩm Hà, rất mềm mại.
Cô bé đã mười tuổi, tuy rằng đã bắt đầu làm mờ đi sự non nớt của trẻ con, bắt đầu lộ ra đường nét xinh đẹp.
Nhưng lòng bàn tay cô bé vẫn cứ mềm mại và ấm áp đến thế.
Hoàng tử Joel đem cảm giác được tiếp xúc này ghi nhớ vào sâu tận đáy lòng.
Khi vào năm năm tuổi lần đầu gặp cô bé, cậu bé đã ghi nhớ mùi vị của cô bé.
Đó là mùi vị chỉ thuộc về công chúa Tiểu Hà.
Cả đời khó quên.
Trong lần vô tình sau khi cướp đi nụ hôn đầu của cậu bé, trong trái tim cậu bé đã đi vào một thân ảnh nhỏ bé.
Cậu bé chấp nhận cùng cô bé từ từ trưởng thành, cho đến khi thân ảnh đó chiếm đầy trái tim của cậu bé.
“Anh Joel, sao lại đối tốt với em như thế?’ Thẩm Hà mơ màng nhìn hoàng tử Joel, cô bé thật sự không hiểu.
Người bên cạnh hình như đều sẽ đối xử rất tốt rất tốt với cô bé.
Nhưng những người đó, hoặc là họ hàng ví dụ như Văn Gian Thanh, Phạm Đậu Đậu, Phạm Đinh Đinh hoặc là người thân như Thẩm Viễn Thẩm Mạch, cho dù là Tư Nhiên, cũng là con trai cậu năm, cũng xem như là người nhà với mình.
Nhưng anh Joel sao lại đối xử tốt với mình như thế?
Anh ấy vừa không phải người thân vừa không phải bạn bè thân thiết.
“Bởi vì em xứng đáng để anh đối tốt với em.” Hoàng tử Joel từ từ mở mắt ra, đôi mắt xanh nhìn chằm chằm Thẩm Hà: “Tiểu Hà, hứa với anh một chuyện được không?”
Thẩm Hà ngây ra nhìn cậu bé: “Được ạ, anh nói đi.”
“Ở trong nước chờ anh qua tìm em.” Hoàng tử Joel trịnh trọng mở miệng nói: “Anh sẽ không để em đợi quá lâu, anh nhất định sẽ đi tìm em.
Sau đó...”
Lời của hoàng tử Joel nói chưa xong, điện thoại trên người Thẩm Hà đột nhiên reo lên.
“A, xin lỗi, em nhận điện thoại trước.” Thẩm Hà với