Lần đầu tiên Eddie bị một cô bé đè xuống đất để đánh, cũng lần đầu tiên cậu bị đánh đến mức thảm hại như thế mà không hề tức giận.
Được thôi, cậu thừa nhận, mình có chút nhan sắc.
Được thôi, cậu cũng thừa nhận, cô bé hung hăng, ngang ngạnh này thực ra rất thu hút ánh nhìn.
Cũng không biết cô bé là con gái nhà nào, nếu như có thể gặp lại thì tốt biết mấy.
Cậu xòe tay ra, chiếc kẹp tóc trong lòng bàn tay lấp lánh dưới nắng mặt trời.
Eddie quan sát chăm chú, đây là món trang sức của được thiết kế bởi một công ty đá quý nổi tiếng ở nước cậu.
Trên mỗi bím tóc dài của cô bé đều được đính một chiếc kẹp như thế này.
Chiếc kẹp rơi mất này chắc chắn không dưới một tỷ rưỡi.
Có thể đeo loại trang sức đắt tiền như thế thì chắc chắn cô bé không phải là con nhà bình thường.
A, có thể lái một chiếc xe xịn như thế thì cũng sẽ không phải là một gia đình bình thường.
Cậu nhìn chằm chằm cô gái không lớn hơn mình là bao, có khi nào cô bé cũng học ở học viện quý tộc Duệ Hà không nhỉ?
Vốn dĩ, Eddie không muốn đến học việc quý tộc Duệ Hà, nhưng bỗng nhiên cậu lại thấy rất mong chờ.
Bởi vì những người có tiền ở đây đều học ở học viện quý tộc Duệ Hà cả.
Nếu như muốn gặp lại cô bé thì chỉ có thể tới học viện quý tộc Duệ Hà thôi!
“Cậu chủ, mặt đất lạnh lắm, tôi đỡ cậu đứng dậy nhé.” Vệ sĩ lên tiếng.
“À, được.” Eddie nắm chặt lấy chiếc kẹp tóc trong lòng bàn tay sau đó từ từ đứng dậy, cậu bình tĩnh lại rồi lại dặn dò: “Chuyện hôm nay, không được nói bất kỳ một chữ nào ra ngoài, hiểu chưa?”
“Vâng.” Tên vệ sĩ đâu dám nói chứ!
Sau khi Thẩm Hà quay về, cô bé kể chuyện buồn cười này cho Vu Tiểu Uyển nghe.
“Tiểu Uyển, cậu nói xem, từ trước đến nay tớ chưa bao giờ đặc biệt ghét một người nào.
Vậy tại sao tớ lại ghét cậu ta như thế chứ?” Thẩm Hà cũng cảm thấy rất kỳ lạ, cô bé rất hiếm khi có ấn tượng xấu với những người mà cô bé gặp mặt lần đầu tiên.
Cậu mà cô gặp hôm nay thì lại khác!
Vu Tiểu Uyển khâu xong đường kim cuối cùng, cô bé lấy kéo cắt nốt phần chỉ thừa còn lại, sau đó nhìn hai ký hai bên rồi mới hài lòng để sản phẩm trong tay xuống: “Đúng là rất kỳ lạ.
Trước đây, cho dù cậu không thích ai thì cậu cũng sẽ không nghĩ đến chuyện đánh người ta.
Tên kia có thể làm cho cậu chủ động ra tay đánh người, hẳn là đặc biệt lắm.”
“Đúng là rất đặc biệt.” Thẩm Hà chống cằm nói: “Dáng vẻ của cậu ta giống như thèm đòn ấy, làm cho người khác gặp lần nào là muốn đánh lần đấy.”
Vu Tiểu Uyển cười cười, cô bé đưa bài tập thủ công cho Thẩm Hà: “Này, tặng cậu đấy.
Mặc dù không so được với mấy thứ hàng hiệu nhưng mà cái này là do tớ tự thiết kế, tự tay chọn vật liệu, sau đó tự may lấy.”
Thẩm Hà nhận lấy rồi ướm lên người mình, sau đó cô bé xoay một vòng tại chỗ: “Đẹp không?”
“Đẹp cực kỳ!” Vu Tiểu Uyển vừa cười vừa trả lời: “Lần trước, cậu đã tặng tớ một chiếc túi phiên bản giới hạn, lần này tớ tặng cậu thứ mà tớ tự may, được không?”
“Được, được chứ! Những thứ mà Tiểu Uyển tặng, tớ đều thích hết!” Thẩm Hà vui vẻ trả lời: “Cái này còn quý giá hơn nhiều so với mấy thứ hàng hiệu ấy.”
Vu Tiểu Uyển cười cười: “Thứ không đáng tiền này mà cậu lại xem như bảo bối thế à.”
“Đó là vì cho dù có bỏ ra bao nhiêu tiền đi chăng nữa thì cũng không thể mua nổi những thứ mà công chúa Tiểu Uyển tự may.” Thẩm Hà hớn hở trả lời.
Đang nói chuyện thì điện thoại của Thẩm Hà rung lên.
Thẩm Hà cầm điện thoại lên xem rồi lập tức nói với Vu Tiểu Uyển: “Này này, chồng tương lai của cậu sắp đến đây để thực hiện thủ tục chuyển trường.
Này, ha ha ha, cậu cứ chờ xem tớ xử lý anh ấy về chuyện làm cậu tức giận thế nào nhé.”
Vu Tiểu Uyển lắc đầu một cách bất đắc dĩ: “Cậu ấy à, đừng có lúc nào cũng nghĩ đến chuyện đánh nhau.”
“Đây gọi là đánh nhau vừa phải, tớ sẽ không giống như mẹ nuôi đâu! Cậu yên tâm! Mẹ nuôi của tớ là phần tứ khủng bố nên ba nuôi rất thê thảm, từ lúc chưa yêu nhau đã bị đánh rồi.
Bây giờ, trời, cuối cùng mẹ nuôi cũng không đánh ba nuôi nữa rồi.
Nhưng mà lại bắt đầu đánh con trai! Tớ còn kém xa, từ trước đến nay tớ luôn lấy đức để thu phục lòng người mà! Đối phương mà