Huống hồ, Tiểu Hà chắc ccậu sẽ không chấp nhận Eddie.
Chưa nói đến ngoại hình Eddie căn bản không phải gu của Tiểu Hà.
Mới nói đến thân phận của Eddie, Tiểu Hà đã không thể chấp nhận được.
Vậy mà Eddie lại chuyển trường đến đây với thân phận vị hôn phu của Vu Tiểu Uyển!
Cậu có hôn ước với Vu Tiểu Uyển!
Cả thế giới đều biết Tiểu Hà yêu quý Tiểu Uyển đến mức nào.
Tiểu Hà thà rằng từ bỏ tình yêu, cũng nhất quyết không bỏ rơi Tiểu Uyển, huống hồ Tiểu Hà không hề chú ý đến cậu ta.
Khi Eddie giới thiệu xong, cậu mới nhìn Vu Tiểu Uyển.
Trước khi đến đây, cậu cũng đã xem qua hồ sơ về Vu Tiểu Uyển.
Thực ra cậu không hề có cảm giác gì với vị hôn thê này cả.
Thân là tam thiếu gia, từ nhỏ đến lớn có không biết bao nhiêu cô gái quanh quẩn bên cậu, không có kiểu người nào cậu chưa từng gặp.
Vậy nên dù trông Vu Tiểu Uyển khá xinh đẹp, cậu cũng không có cảm giác đặc biệt gì cả.
Tuy vậy hôm nay chính mắt nhìn thấy Vu Tiểu Uyển, cậu vẫn có cảm giác hơi bất ngờ.
Dù Vu Tiểu Uyển là công chúa một nước, nhưng cô sống ở đây từ nhỏ.
Hơn nữa, ngày nào cô cũng chơi với Thẩm Hà, nên trông cũng hơi khác so với các chị em của mình.
Những tấm ảnh kia không thể nào khắc họa được đến một phần mười vẻ đẹp của cô.
Vu Tiểu Uyển chỉ hờ hững nhìn Eddie, cũng không có biểu cảm gì đặc biệt.
Các học sinh khác cũng chỉ thấy hai người nhìn nhau, không nghĩ hai người đã đính ước từ trước.
Giới thiệu xong, giáo viên chủ nhiệm nhìn qua các vị trí trong lớp, rồi nói với Eddie: “Em ngồi cạnh Tư Nhiên nhé.”
Eddie xách balo đến ngồi cạnh Tư Nhiên, trước chỗ của Vu Tiểu Uyển và Thẩm Hà.
Sau khi giáo viên chủ nhiệm rời đi, thì giáo viên khác đến dạy.
Ngay tiết thứ nhất, vài học sinh đã cảm giác không thể chịu đựng thêm được nữa.
Thẩm Hà không chịu được, nhắn tin cho Tiểu Uyển: “Mình không thể nào ngờ được! Người mình đánh lại là vị hôn phu của cậu! Tiểu Uyển à, sao thế giới này lại nhỏ bé như vậy chứ? Sao mình lại không vừa mắt cậu ta chứ? Tại sao lại như vậy chứ hả?”
Vu Tiểu Uyển lặng lẽ đáp lời: “Mình cũng rất bất ngờ.
Nhưng mình nghĩ đánh cho cậu ta về nước vẫn là tốt nhất.”
Thẩm Hà cười khúc khích rồi nhắn tiếp: “Haha, rốt cuộc thì cậu vẫn ủng hộ mình đánh người ta!”
Vu Tiểu Uyển gửi một icon khuôn mặt nghịch ngợm cho Thẩm Hà.
Lúc này, Tư Nhiên cũng bắt đầu nói chuyện phiếm: “Cậu nói xem, tại sao Eddie lại cứ nhìn cậu như vậy.
Liệu có phải cậu ta đang nghĩ xấu gì không?”
Thẩm Hà cười khúc khích kể lại chuyện hôm ấy cho Tư Nhiên, sau đó bảo: “Thực ra đó cũng chỉ là chuyện nhỏ thôi, nên mình không nói với cậu.
Ai ngờ được hôm nay lại oan gia ngõ hẹp như vậy chứ, lại gặp nhau ở đây.
Sau này chắc sẽ có nhiều chuyện thú vị đây! Nếu cậu ta còn dám kiêu ngạo, mình sẽ đánh cho cậu ta rụng hết răng!”
Tư Nhiên nói: “Vậy phải cẩn thận chút.
Dù sao người ta cũng là vị hôn phu của Tiểu Uyển.
Cậu nể mặt Tiểu Uyển chút đi.”
Vu Tiểu Uyển chen vào ngay: “Không cần nể mặt tớ.
Cứ đánh đi.
Nhập gia tùy tục.”
Thẩm Hà và Tư Nhiên đều gửi một icon mặt cười sang.
Vu Tiểu Uyển lại nói tiếp: “Đánh bại cậu ta sớm thì sau này lúc tớ kết hôn, mới có thể sống yên ổn được.”
“Tuân lệnh, công chúa điện hạ!” Nghe được những lời này của Vu Tiểu Uyển, Thẩm Hà chẳng hề lo lắng gì nữa.
Khó khăn lắm mới học xong một tiết.
Thầy giáo vừa ra ngoài, thì Eddie quả nhiên đã quay xuống chào hỏi Thẩm Hà: “Hóa ra cậu là Hạ Thẩm Hà.”
“À, hóa ra cậu là Eddie Dylan.” Thẩm Hà tỏ vẻ ngạc nhiên lắm, huơ huơ nắm đấm nhỏ của mình, bảo: “Đừng có chọc vào tôi đấy, nếu không tôi sẽ cho cậu biết sự lợi hại của tôi!”
Eddie chỉ cười, không nói gì cả.
Lúc ăn trưa, Thẩm Hà kéo Vu Tiểu Uyển và Tư Nhiên đi tìm Thẩm Duệ ăn trưa.
“Anh, anh, anh ơi, để em nói cho anh biết một chuyện, người em đánh hôm trước là Eddie Dylan đấy.” Thẩm Hà vừa thấy anh đã luôn miệng nói.
Thẩm Duệ mặc một bộ đồ gọn gàng chỉnh tề, trông rất đẹp trai, tay đút túi quần chậm rãi đi đến quán ăn ở phía trước: “Anh